Gia Cát Vũ ở bên chép miệng, ông ta thật muốn đẩy Bích Du lên trước, biết đâu vì cô bé đứng không vững lại tạo ra một cảnh tượng với nụ hôn kinh điển thì sao?
Hai người bọn họ cũng rời đi, Bích Du thật sự còn rất nhiều điều muốn nói, mặc dù đi xa rồi nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Diệp Thành.
“Ta nói này tiểu tử, ngươi thật sự không hiểu hay giả ngốc vậy?”, phía này, Từ Phúc thở dài.
“Cái gì cơ ạ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc với vẻ mặt khó hiểu.
“Coi như ta chưa nói gì”.
Tiếp theo, rất nhiều người tới tham gia buổi tiệc chúc mừng lần lượt ra về, điều đáng nói là chỉ cần là những người ra về, khi đi qua Diệp Thành đều sẽ chắp tay với hắn: “Hạo Thiên tiểu hữu, hẹn ngày tái ngộ”.
Diệp Thành cũng thông minh hơn trước, hắn chuồn đi từ lúc nào. Đương nhiên, hắn chỉ đi một mình vì để tránh người ta hoài nghi còn Từ Phúc ngồi thêm một lát mới đứng dậy.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, hội trường đại hội đấu đan trở nên vắng vẻ. Người của các thế lực lớn lần lượt rời khỏi Đan Thành nhưng miệng vẫn còn thảng thốt không thôi, đại hội đấu đan lần này có thể nói là màn đặc sắc nhất mà bọn họ từng xem tới nay.
Điều đáng nói hơn cả đó là cái tên Hạo Thiên Trần Dạ đã nhanh chóng được đồn đại khắp Đại Sở vì hắn đã tạo nên một kì tích.
Đêm tối, dưới sự hướng dẫn của Đan Thần, Diệp Thành tới nơi địa cung sâu nhất của Đan Thành, vừa vào trong hắn đã trông thấy một cánh cửa đá rất to, chính giữa cánh cửa còn có một chữ “Đan” lớn.
“Trông có vẻ giống với Vạn Thuật Bảo Điển của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành khẽ giọng nói.
Vù!
Khi hắn còn trầm ngâm thì Đan Thần đã đặt tay lên chữ Đan chính giữa cánh cửa, cánh cửa rung lên và từ từ mở ra, một luồng khí huyền diệu và khí tức lâu đời xực lên.
“Tiểu hữu, vào trong đi, con cũng chỉ có thời gian ba ngày thôi, đừng tham lam quá nhé”, Đan Thần mỉm cười ôn hoà nói.
“Vâng, vâng”, Diệp Thành đáp lời nhưng không đi vào trong luôn mà nhìn trái nhìn phải, sau khi đi một vòng hắn mới nhìn sang Đan Thần: “Tiền bối, Huyền Nữ và Huyết Đồng không vào đây cùng con sao?”
“Cả hai đã vào trong rồi”, Đan Thần khẽ vuốt râu.
“Hoá ra là vậy, vậy con vào đây ạ”, nói rồi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn quay đầu đi vào cửa đá, sau khi hắn vào trong, cánh cửa đá từ từ đóng lại.
“Hi vọng con có thể tìm được tạo hoá”, Đan Thần mỉm cười.
Vừa đi vào trong, Diệp Thành thấy trước mặt mình đột nhiên sáng lên, giống như Vạn Thuật Bảo Điển, Vạn Đan Bảo Điển cũng là cả một thế giới mới với màu sắc rực rỡ, trong không trung phảng phất luồng khí huyền diệu vả lại nơi này còn có rất nhiều ý cảnh đan xen, chốc chốc còn có thể trông thấy một hai bóng hình hư ảo đang luyện đan, đánh võ hoặc ngồi nghỉ.
Cả đoạn đường, Diệp Thành phát hiện ý cảnh luyện đan ở đây thực sự quá nhiều, nhiều đến mức hắn không biết bắt đầu lĩnh hội từ đâu.
Gừ!
Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm lên trong thần hải của hắn, Đan Tổ Long Hồn bay ra, thân hình của rồng to lớn cứ thế bay lượn trong thế giới này.
Ngay sau đó, Đan Tổ Long Hồn đã há miệng hít vào một hơi khiến rất nhiều sức mạnh dị thường đều chui vào trong bụng nó, sau đó nó lại chui vào thần hải của Diệp Thành, đem toàn bộ sức mạnh dị thường kia nhả vào bên trong thần hải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT