“Lấy đâu ra nhiều lời đồn vậy? Cũng không phải Bắc Sở chúng ta không có ai đi xem cuộc thi tam tông, ngươi đừng lừa chúng ta”.

“Tiểu tử Diệp Thành đó trâu bò thật!”, Ly Chương cảm thán: “Bị thương nặng như thế, còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, vậy mà không chết, có thể gọi hắn là yêu nghiệt!”

“Hôm nào tới Hằng Nhạc một chuyến đi, ta muốn gặp vị thần đó”, Vi Văn Trác xuýt xoa.

“Chính Dương Tông các ngươi chẳng ra làm sao cả!”, Trần Vinh Vân liếc Lý Nguyên Dương: “Thật đáng tiếc cho một thiên tài cái thế!”

Mấy người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục không ngớt.

Ở bên cạnh, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi biết thân phận thật của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nên chốc chốc lại quay sang nhìn cả hai người.

Diệp Thành chỉ ăn đồ ăn của mình, bỏ ngoài tai lời mấy người kia nói, còn Cơ Tuyết Băng lại mím môi mấy lần. Lời đồn về họ đã truyền tới tận Bắc Sở, nhưng làm người nghe, tâm trạng thế nào không nói cũng có thể tưởng tượng được.

Không biết nếu để cánh Vi Văn Trác biết người đang ngồi đối diện họ chính là Diệp Thành thì họ sẽ có biểu cảm thế nào?

Không biết nếu Lý Nguyên Dương biết người đang ngồi cạnh Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng, hắn sẽ có vẻ mặt gì?

Không biết nếu để họ biết hai nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ đều đang ở đây, họ sẽ có biểu cảm như thế nào?

Cạch! Cạch!

Tiếp theo, lầu ba tửu lâu trở nên náo nhiệt hơn, từng vò từng vò rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ được mang lên, đám người phía Diệp Thành đều uống cạn, uống cạn một vò là vò rượu lại bị đập vỡ tan tành.

“Ta đi trước đây”, đêm đã về khuya, Cơ Tuyết Băng là người đứng dậy đầu tiên. Cô ta nhẹ nhàng cất giọng, chớp mắt đã không thấy đâu, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Đi, đến kỹ viện đi”, Cơ Tuyết Băng vừa đi, Vi Văn Trác đã lảo đảo đứng dậy.

Sau khi bốn người đi, lại một người khác tới, người này mặc đồ trắng xuất hiện, giống như tiên nữ, nhìn kỹ lại thì thấy chính là Huyền Nữ!

“Ấy? Sư tỷ”, thấy Huyền Nữ đến, mắt Lạc Hi sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng vì uống rượu, thậm chí đứng lên cũng hơi loạng choạng.

“Về thôi”, Huyền Nữ hít sâu một hơi rồi kéo Lạc Hi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play