“Hôm nay đến rồi thì không cần phải đi nữa”, Thần Tử Phượng Hoàng tộc và Thần Tử Yêu tộc trong đám người, đến cả phía Thần Tử Thiên Phạt cũng bật cười, chuẩn bị sát phạt vào trong.
“Diệp Thành, ta đã dự trước là ngươi rồi”, Thần Tử Thần Tộc cũng nhận ra thân phận của Diệp Thành, nụ cười cũng trở nên tôi độc hơn, hắn vẫn còn nhớ như in thất bại của mình trong đại hội Dao Trì.
“Giờ biết rồi thì vẫn chưa muộn”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, sau câu nói đó, lớp áo bào đen và mặt nạ của hắn cũng được tháo ra, để lộ chân dung.
“Giết”, Thần Tử Thần Tộc dùng tới khả năng chiến đấu đỉnh phong, hắn đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí, hắn như con sư tử hung hãn, cứ thế sử dụng bí pháp nhất khí hoá tam thanh, một Thần Tử hoá thành ba Thần Tử, hắn muốn dùng ba địch một để đấu với Diệp Thành.
“Hôm đó ngươi chẳng ra sao, hôm nay cũng thế”, Diệp Thành vẫn tỏ ra mạnh mẽ, một chân đạp tan hư thiên, vẫn là bát hoang quyền bá đạo, một quyền tung ra khiến đạo thân của tên Thần Tử Thần Tộc kia suýt chút nữa thì tan biến ngay tức khắc, hắn lật tay tung ra một chưởng khiến hai đạo thân còn lại cũng bay khỏi hư thiên.
“Giết”, bản tôn của Thần Tử Thần Tộc lúc này sát phạt đến, phần trán có thần mang loé sáng, đó chính là bí thuật thần thương, chín đạo hợp làm một khoá chặt mục tiêu là chân thân nguyên thần của Diệp Thành như muốn tung một đòn trảm diệt Diệp Thành.
“Ngươi mà cũng xứng sao?”, Diệp Thành hắng giọng không ngừng né tránh, hắn tung chưởng, một chưởng này khiến tên kia bay đi, còn thần mang thần thương của Thần Tử Thần Tộc lại không thể công phá phượng hoàng tiên ngự.