“Ta đã suy nghĩ cả đêm, một mình ta đi tìm người chuyển kiếp thì chậm quá”, Diệp Thành ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Các vị ngồi đây có lẽ có thể giúp được ta”.
“Ý tiểu hữu là?”, Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên cùng với những người chuyển kiếp khác đều quay lại nhìn.
“Mặc dù chỉ ta mới có linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp, nhưng mọi người có thể tìm kiếm dựa vào ngoại hình”, Diệp Thành lại nói: “Diện mạo giống hệt người chuyển kiếp, đến tám phần sẽ là người chuyển kiếp”.
“Chúng ta cũng nghĩ như vậy”, mọi người gật đầu: “Chuyện của Liễu Dật lần này là một bằng chứng rất rõ, cho dù như mò kim đáy bể thì cũng vẫn hơn một mình ngươi vất vả tìm kiếm”.
“Suy nghĩ điều động người chuyển kiếp đi tìm người chuyển kiếp khác là điều mà trước đây ta chưa từng nghĩ đến”, Diệp Thành nói: “Nhưng Chư Thiên Vạn Vực đâu đâu cũng đầy rẫy nguy hiểm, tu vi và sức chiến đấu của họ lại quá thấp, chưa biết chừng ra ngoài là sẽ bị tiêu diệt, vậy nên mỗi lần tìm được người chuyển kiếp, ta đều sẽ tìm một nơi an toàn cho họ, nhưng bây giờ xem ra ta đã lo lắng quá nhiều, chỉ một mình ta đi tìm thì hết đời này cũng chưa chắc tìm được tất cả mọi người”.
“Người đông sức lớn, đừng lo lắng nhiều nữa”, mọi người đều cười: “Chúng ta có thể giúp ngươi”.
“Vậy thì như thế nhé”, Diệp Thành phất tay áo, từng miếng ngọc giản bay ra với số lượng rất lớn, chất đầy thành núi trong khu vườn nhỏ: “Trong những viên ngọc giản này, mỗi viên đều phong ấn tiên quang ký ức, nếu gặp được người giống hệt thì có thể bóp ra thử, nếu đối phương là người chuyển kiếp thì tiên quang sẽ tự giải trừ phong ấn kiếp trước cho họ”.