Đúng như hắn nghĩ, trên thần hải ký ức của Thánh Nhân áo đen có cấm chế, nếu ai cưỡng ép sưu hồn phạm đến cấm chế đó thì ký ức sẽ tự động biến mất, đây là cách mà tu sĩ hay dùng.
Hết cách, hắn chỉ đành ngừng sưu hồn, cười tủm tỉm nhìn Thánh Nhân áo đen đã sống dở chết dở: “Chắc ông cũng biết ta muốn gì, chúng ta trao đổi đi, cho ta bí pháp, ta tha mạng cho ông”.
“Đừng hòng”, Thánh Nhân áo đen gào to, lúc này ông ta lại rất kiên quyết, không sợ sệt như ban ngày.
“Ta thích người mạnh miệng”, Diệp Thành không giận, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy một chiếc bình ngọc ra, bên trong phong ấn một con cổ trung đen sì.
“Hầu hết mọi người ở Thái Thanh Cung đều biết thứ này”, Diệp Thành lắc lư chiếc bình ngọc, đây là thứ hắn tìm được trong túi đựng đồ của Thái Thanh thần tử, là một loại cổ trùng cực kỳ hung ác.
“Một con cổ trùng mà đã muốn ta phục tùng, ngươi coi thường lão phu quá đấy”, Thánh Nhân áo đen liếc mắt nhìn, dường như đã nhận ra là cái gì, tuy sợ nhưng không hề dao động.
“Ông đúng là nhạt nhẽo”, Diệp Thành cất bình ngọc đi: “Hình như hai ta cũng đâu có ân oán gì, thương lượng đi, ta có được thứ ta muốn, ông lại có được sự sống, cuộc giao dịch tốt vậy mà”.
“Muốn có được bí pháp kia cũng không phải không thể thương lượng”, không ngờ lúc này Thánh Nhân áo đen lại đồng ý.