Khung cảnh dậy sóng vô cùng li kì khiến tu sĩ tứ phương xem mà tim đập thình thịch.
Bái Nguyệt Thần Giáo muốn cứu Thánh Vương Bái Nguyệt, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa muốn tiêu diệt Thánh Vương của Bái Nguyệt Thần Giáo, đôi bên cần tranh thủ thời gian, ai trước ai sau, ai nhanh ai chậm có liên quan đến sự sống còn của Thánh Vương.
Tên súc sinh Diệp Thành liều mạng chất nguyên thạch, duy trì pháo đài của công kích trận pháp ở trạng thái đỉnh phong, từng đạo thần mang nối tiếp nhau khiến biển tinh hải kia dậy sóng cao cả hàng chục nghìn trượng.
“Mẹ kiếp, có thể ngắm chuẩn rồi mới bắn không?”, Tiểu Linh Oa điều khiển thuyền không nhịn được nữa mà lên tiếng mắng chửi, thần mang mà Diệp Thành bắn ra mặc dù nhiều nhưng lại không thể bắn trúng Thánh Vương Bái Nguyệt Thần Giáo, hắn đang hoài nghi thương pháp của Diệp Thành, thời gian cấp bách, bọn họ không rảnh để dây dưa thêm lâu.
“Khoảng cách ít nhất cũng phải hai mươi ba triệu trượng, muốn đánh một người giữa tinh hải mênh mông này, ngươi nghĩ là dễ sao?”, Diệp Thành tức tối, Bái Nguyệt Thánh Vương là người, không so về những chiến hạm hay tinh hải mênh mông kia thì ông ta thực sự chỉ như hạt cát, muốn lấy mạng ông ta quả thực khó vô cùng.
Cho nên Diệp Thành mới điên cuồng sử dụng pháo đài, đây chính là đòn công kích mang tính cái thế.
Vả quả thực, chiêu này của hắn rất hữu dụng, pháp lực của Bái Nguyệt Thánh Vương bị ràng buộc, uy lực thần mang pháo đài mạnh mẽ, cho dù không bắn trúng ông ta thì dư âm cũng đủ khiến ông ta bị ảnh hưởng nặng nề.
Điều quan trọng nhất chính là ông ta còn không biết bơi, hết lần này tới lần khác bị sóng cả nhấn chìm, lâu dần chắc chắn sẽ có khả năng bị nhấn chìm.