“Yên tâm, ta có sắp xếp”, Từ Phúc vuốt râu, cười bảo.  

“Vậy đi, ba ngày nữa ta đến tìm con”, Từ Phúc lại vỗ vai Diệp Thành rồi mới xoay người rời đi cùng Tề Nguyệt.  

“Đại hội đấu đan chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt”, sau khi Từ Phúc rời đi, Diệp Thành bất giác xoa cằm. Hắn vẫn luôn  tò mò về nơi được gọi là Thánh địa của luyện đan sư.  

“Đi thôi”, Sở Huyên đã xoay người rời đi.  

“Vâng, con tới đây”, Diệp Thành vừa suy nghĩ vừa đi theo Sở Huyên.

Đêm khuya, trong đại điện khí thế hùng tráng của Hằng Nhạc Tông, hàng trăm người đang ngồi trong đó, đều là những người có vai vế như Thông Huyền Chân Nhân, đều là Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông.  

Đây là hội trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, bình thường chuyện lớn của tông môn đều phải thông qua bàn bạc, trao đổi của họ mới được quyết định.  

Ngày thường, mỗi lần họp hội trưởng lão, còn chưa thảo luận, bầu không khí đã trở nên ngột ngạt, hơn nữa hầu như lần nào cũng sẽ cãi nhau mặt đỏ tía tai.  

Nhưng hôm nay bầu không khí trong đại điện của hội trưởng lão lại thoải mái lạ thường, trên mặt ai cũng nở nụ cười, như thể chuyện lớn họ phải bàn bạc hôm nay dường như ngay từ đầu đã không cần bàn nữa.  

Vấn đề cần được thảo luận ngày hôm nay của các Thái thượng trưởng lão là: Chọn Thánh tử.  

Bình thường thì như cuộc thi tam tông, đệ tử có tu vi và thiên phú cao nhất trong tông sẽ được phong làm Thánh tử, thân phận cao hơn chín đại đệ tử chân truyền trong tông môn, thậm chí còn cao hơn địa vị của trưởng lão bình thường.  

Đương nhiên, vì là Thánh tử nên sẽ là chưởng giáo đời tiếp theo của tông môn, điểm này khá giống với Thái tử trong đất nước người phàm.  

“Để Doãn Chí Bình làm Thánh tử Hằng Nhạc, chắc sẽ không ai phản đối đâu đúng không?”, phía trên, Thông Huyền Chân Nhân mỉm cười nhìn mọi người bên dưới, giọng điệu ông ta đầy vẻ uy nghiêm không thể làm trái.  

“Đó là điều đương nhiên”, Thông Huyền Chân Nhân vừa dứt lời, một ông lão tóc trắng mỉm cười, vuốt râu đáp lại.  

“Ký chủ có độ phù hợp đến chín phần, để hắn làm Thánh tử là xứng đáng”, một bà lão tóc trắng gật đầu.  

“Con không đồng ý để Doãn Chí Bình làm Thánh tử?”, Thông Huyền Chân Nhân nheo mắt nhìn Dương Đỉnh Thiên phía dưới. Ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc, trước nay luôn nói một là một, hai là hai, độc tài đã quen, bây giờ có người làm trái ý, đương nhiên sắc mặt ông ta không thể tốt được.  

“Vâng”, Dương Đỉnh Thiên lại hít một hơi thật sâu.  

“Đó là kí chủ có độ phù hợp chín phần đấy”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh: “Tiềm lực của hắn lớn đến mức nào, là tương lai của Hằng Nhạc. Có hắn, có thể bảo vệ Hằng Nhạc chín trăm năm không suy thoái, nếu hắn không có tư cách thì con nói cho ta, ở Hằng Nhạc còn ai có thể làm Thánh tử?”  

“Sư tôn, làm Thánh tử không chỉ cần có thực lực mà cần có tầm nhìn, trí óc và sự quyết đoán”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, chống lại áp lực mạnh mẽ, ngước lên nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Mà ba điểm này Doãn Chí Bình đều không có, so với hắn, đồ nhi thấy Diệp Thành của Ngọc Nữ Phong thích hợp hơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play