“Ngươi là tàn hồn của long đế nên có cách chứ?”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất.
“Không phải không có cách”, Long Nhất trầm giọng, “dùng hai phần hồn bốn phần phách còn lại của cô ấy nghịch hướng triệu gọi một phần hồn và ba phần phách mất đi, đó không phải là sự tồn tại bình thường, không cùng vị trí với thế giới mà chúng ta sống, cho dù là Đại Đế cũng khó có thể kết nối, cần một loại trận pháp hoán linh đan xen giữa hồn và phách, nếu như một phần hồn và ba phần phách cô ấy mất đi đã bị diệt thì ta cũng không còn cách nào khác”.
“Vậy thì phải thử đã”.
“Vậy thì ta đi chuẩn bị”, Long Nhất lập tức lui ra khỏi hẻm núi, hắn tìm phần đất hoang nơi có linh lực dày đặc và bắt đầu dùng đạo tắc cũng như sức mạnh huyết mạch khắc hoạ trận văn, đó là một loại trận pháp huyền ảo.
Phía này Diệp Thành đã đứng dậy, hắn khẽ cởi bỏ đi bộ đồ rách rưới của Lâm Thi Hoạ, không để sót lại bất cứ lớp nào.
Dưới ánh trăng, cơ thể Lâm Thi Hoạ hiện lên thật đường nét nhưng lại bám bẩn.
Diệp Thành ôm lấy cô nhưng cô không tỏ ra tức giận và chống đối, hắn đặt cô vào trong làn nước mát lành.
Nước suối dập dờn xối lên từng gợn sóng làm ướt cơ thể và mái tóc cô, dần cuốn đi từng lớp bẩn bám trên cơ thể cô, dưới ánh trăng chiếu rọi, mỗi một phần trên cơ thể Lâm Thi Hoạ đều vô cùng lấp lánh nhẵn nhụi.