Hôm nay khi mấy người Dương Đỉnh Thiên vào sân, người của Chính Dương Tông đều cắn răng nghiến lợi nhìn họ, hôm qua vì Diệp Thành mà Chính Dương Tông đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ, sắc mặt họ tốt được mới lạ.
Diệp Thành phớt lờ những ánh mắt đó, theo sau Sở Huyên đến chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.
Thế lực khắp nơi đã vào vị trí, Chính Dương Tông vẫn tới cuối cùng, nhưng sắc mặt Thành Côn lại u ám đáng sợ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Thành từ xa.
Diệp Thành vẫn chẳng quan tâm, hắn nhắm mắt dưỡng thần. Trong hư không, ba người phía Đông Hoàng Thái Tâm đã xuất hiện.
“Phục Nhai, có cách để đối thủ của Huyền Linh Chi Thể là Chu Ngạo của Thanh Vân Tông không? Nếu không thì xem chán lắm”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa ngồi xuống đã nhìn Phục Nhai với vẻ đầy hứng thú.
“Cách thì rất nhiều”, Phục Nhai vuốt râu, cười bảo: “Nhưng là người của Thiên Huyền Môn, chúng ta không được tham gia vào chuyện của Đại Sở, chẳng lẽ thánh chủ muốn ta vi phạm thiên quy?”
“Ta chỉ muốn xem rốt cuộc Huyền Linh Chi Thể mạnh tới mức nào thôi”, Đông Hoàng Thái Tâm cười ung dung: “Nếu tiểu cô nương đó thật sự có thể dễ dàng đánh bại đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông thì phải để cô ta tới Thiên Huyền Môn bồi dưỡng đàng hoàng”.
“Nếu vậy thì phá lệ một lần cũng không sao”.
“Mời những đệ tử lọt vào vòng trong lên đài rút thăm”, chẳng mấy chốc, giọng Ngô Trường Thanh ở bên dưới đã vang lên.
“Được thôi!”, Diệp Thành đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức đứng lên, hắn ba bước thành hai lên tới chiến đài, đầu tiên hắn nhìn Ngô Trường Thanh đang mang vẻ mặt âm trầm, sau đó mới thò tay vào trong hộp gỗ.
Sau đó hắn cầm một tấm gỗ nhỏ ra.
“Không phải số bảy, không được vào thẳng rồi”, xa xa, Sở Linh thấy con số trên tấm bảng gỗ nhỏ của Diệp Thành thì lắc đầu bất lực. ! Đúng là vận may lần này không tốt lắm, bảy đệ tử lọt vào vòng trong, đấu hai người một trận nên đương nhiên sẽ có một người được vào thẳng, tiếc là người này không phải hắn, mà là Hoa Vân của Chính Dương Tông.
Sau đó danh sách đối chiến được đưa ra.
“May mà không phải Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành liếc nhìn, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Khốn kiếp”, tiếng chửi lạnh lùng vang lên từ phía đối diện, nhìn kỹ lại thì là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông, vì đệ tử chân truyền thứ nhất của ông ta rút thăm được đối thủ là Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.
“Chết tiệt”, vẻ mặt Chu Ngạo cũng khó coi đến cực điểm.
Hắn cứ nghĩ dựa vào thực lực của mình và Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá, chỉ cần không gặp Huyền Linh Chi Thể thì sẽ dễ dàng tiến vào trận chung kết, nhưng hắn lại rút trúng Cơ Tuyết Băng, sao hắn không bực bội cho được?
Mặc dù hắn rất tự tin với thực lực của mình, nhưng thực lực mạnh mẽ của Cơ Tuyết Băng khiến hắn phải kiêng kỵ, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu thật sự đấu với Huyền Linh Chi Thể thì hắn không có cơ hội chiến thắng.
Chỉ là, nếu để Chu Ngạo biết đối thủ của mình do người khác sắp xếp từ trước, không biết hắn có ói máu tại chỗ không.
Lúc này xung quanh đã vang lên tiếng cảm thán, mọi người thầm than Chu Ngạo xui xẻo.
“Chu Ngạo đấu với Băng Nhi, đây là kết quả tốt nhất”, trên ghế cao, Thành Côn lại một lần nữa nở nụ cười giễu cợt.
“Như vậy chắc chắn Chu Ngạo sẽ thua, mà Hoa Vân không phải thi đấu đã được vào thẳng vòng chung kết, Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên có thể bỏ qua luôn. Cuộc thi tam tông lần này, bốn người lọt vào vòng chung kết sẽ đều là người của Chính Dương Tông ta”, trưởng lão bên cạnh ông ta cũng vui mừng hớn hở.
“Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, Bạch Dực của Chính Dương Tông, lên đài tỷ thí”, ở bên kia, giọng Ngô Trường Thanh đã vang vọng khắp khán đài.
Vút!
Ngô Trường Thanh vừa dứt lời, Bạch Dực của Chính Dương Tông đã nhảy lên chiến đài như một bóng ma quỷ quái.
“Diệp Thành, lên đài chiến đấu đi”, Bạch Dực quát một tiếng ầm trời, chỉ vào Diệp Thành, hắn ta hất cằm rất cao, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.
Tối hôm qua Thành Côn đã hạ lệnh, dù là ai lên chiến đài gặp Diệp Thành đều phải đánh hắn tàn phế, hơn nữa Thành Côn còn nói ai phế được Diệp Thành thì sẽ có được một viên linh đan phẩm cấp không hề thấp.
Hiển nhiên trong mắt người khác, kẻ may mắn này chính là Bạch Dực.
Mà bản thân Bạch Dực cũng nghĩ như vậy.
Bên dưới, Diệp Thành vặn cổ rồi đứng lên nhưng lại bị Sở Huyên phía sau kéo trở lại chỗ ngồi.
“Ngươi đi tìm cái chết à?”, Sở Huyên tức giận nhìn Diệp Thành: “Ta không muốn đệ tử mình vất vả đào tạo ra bị kẻ khác đánh tàn phế đâu. Đã biết rõ sẽ thua rồi còn lên đài tìm cái chết?”
“Đừng mà sư phụ, con có tự tin sẽ đánh bại được hắn”, Diệp Thành vội nói.
“Có mới lạ!”
“Ồ! Vậy con không đi nữa”, Diệp Thành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
“Sao? Không dám lên à?”, thấy Diệp Thành không nhúc nhích, Bạch Dực trên chiến đài lại chế nhạo: “Hay là đệ tử Hằng Nhạc Tông các ngươi đều là rùa rụt cổ, ngay cả dũng khí lên đài cũng không có?”
Sở Huyên liếc nhìn Bạch Dực nhưng không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng nâng bàn tay ngọc ngà lên: “Trận này, Hằng Nhạc Tông ta nhận…”
Nhưng cô chưa nói ra chữ “thua”, Diệp Thành đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đã bắn ra như một viên đại bác, một bước đã lên tới chiến đài, tốc độ nhanh đến mức chính cô cũng không phản ứng kịp.
Diệp Thành lên đài khiến mọi người đều bất ngờ.
“Hắn thật sự dám lên kìa”.
“Bạch Dực không phải Tiết Ẩn, hắn xuất binh khí ra, Diệp Thành không bị trấn áp mới lạ”.
“Đúng là không biết trời cao đất dày”.
Sở Huyên đã đứng dậy, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Diệp Thành, cô chưa bao giờ nghĩ đồ nhi của mình lại chơi chiêu này với mình, ngươi biết nhiều đấy! Ta vừa lơ là, không để ý một chút mà ngươi đã xông lên rồi.
“Tiểu tử kia, xuống đây cho ta”.
“Con không xuống”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi.
“Ngươi có xuống không?”, Sở Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành, nói xong còn xắn tay áo lên có vẻ như muốn lên đài đánh Diệp Thành một trận.
“Sở Huyên”, Diệp Thành còn chưa lên tiếng, giọng nói âm trầm của Ngô Trường Thanh đã vang lên cách đó không xa: “Tỷ thỉ trên chiến đài ngăn cấm người thứ ba tham gia, cô là trưởng lão lẽ nào không biết sao?”
“Ông bớt lấy quy tắc ra chèn ép ta đi”, Sở Huyên lạnh lùng lên tiếng: “Ta đang nói chuyện với đồ nhi của mình, liên quan gì đến ông…”
“Trận đấu đã bắt đầu, người không phận sự lùi về phía sau”, Sở Huyên còn chưa nói xong đã bị một giọng nói uy nghiêm cắt ngang.
Ding!
Lúc này cổ tay hắn truyền tới một tiếng rung, ngôi sao thứ bảy trên Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn sáng lên, điều này có nghĩa là trọng lượng hắn phải mang theo đã tăng vọt từ một nghìn năm trăm cân lên một nghìn bảy trăm cân.
Má nó!
Diệp Thành thầm chửi một tiếng trong lòng, hắn cảm nhận được trọng lượng cơ thể đột ngột tăng lên, vì không ngờ ngôi sao thứ bảy của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn sẽ sáng nên cơ thể hắn đột nhiên mất thăng bằng, vung một chưởng này ra xong thì tốc độ cũng đột ngột giảm xuống.
Vì đòn tấn công của hắn đột nhiên chậm lại, để lộ sơ hở cực lớn, điều này cũng mang lại cho Bạch Dực một cơ hội lớn.
“Tốc độ quá chậm”, Diệp Thành còn chưa đứng vững, giọng nói bỡn cợt của Bạch Dực đã vang lên bên tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT