Trận đại chiến trên chiến đài diễn ra hết sức khốc liệt. Đúng như Sở Huyên nói, phòng ngự của Chu Ngạo hết sức bá đạo. Lực công kích của Nhiếp Phong cũng chẳng vừa thế nhưng từ đầu tới cuối đều không thể phá đi được lớp áo giáp mà Tiên Thiên Canh Khí ngưng tụ ra.
Ngược lại, phía Chu Ngạo có Tiên Thiên Canh Khí hộ thể nên không phải lo ngại. Hắn không hề kiêng dè gì, cứ thế ép Nhiếp Phong về phía rìa chiến đài.
“Bí pháp này không học thì trời đất khó dung”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn đã tận dụng khả năng bá đạo của Tiên Luân Nhãn để diễn tiến lại sự kỳ diệu của Tiên Thiên Canh Khí. Keng! Keng!
Tiếng vang vọng trên chiến đài vang lên không ngớt, trận đại chiến của cả hai tên hấp dẫn hơn so với tưởng tượng của tất cả mọi người. Bọn họ đấu hơn một trăm hiệp mà bất phân thắng bại.
“Còn chưa đánh xong sao?”, Thành Côn trên vị trí ngồi liếc nhìn, ông ta ngáp một cái thật dài với vẻ chẳng mấy nhẫn nại: “Cả đám vặt vãnh, cuối cùng đều phải chịu thua thôi, lãng phí thời gian”.
“Huyền Linh Chi Thể cũng không phải là ngươi”, Gia Cát Vũ thản nhiên liếc sang Thành Côn.
Thành Côn thu ánh mắt về. Gia Cát Vũ lại nhìn sang Nhiếp Phong, đôi mắt giảo hoạt của lão già kia cứ di chuyển qua lại theo từng bước chân của Nhiếp Phong: “Tiểu tử Nhiếp Phong kia ta rất thích”.
“Nhiếp Phong, quả là không hề đơn giản”, Bích Du ở bên cũng lên tiếng.
Thấy Bích Du mở mắt, Gia Cát Vũ mới cười tươi rói: “Thích Nhiếp Phong đó không? Hay là gia gia làm mối cho hai con, hai con rất hợp đó”. ! “Người nói gì thế chứ?”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ.
“Được rồi, coi như ta chưa nói gì”.
Rầm!
Gia Cát Vũ vừa dứt lời, Nhiếp Phong trên chiến đài đã phải chịu đòn đánh nặng nề từ phía Chu Ngạo nên phun ra máu bay ra khỏi đó.
Lúc này, cả hai đã đấu được gần hai trăm hiệp. Chiến đài nhuốm máu, trận quyết đấu của cả hai có thể dùng từ “thảm” để hình dung. Nhiếp Phong máu me be bét thế nhưng Chu Ngạo cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tiên Thiên Canh Khí khó phá cũng bị Nhiếp Phong phá tan.
“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi, ngươi mạnh hơn tưởng tượng của ta một chút”, Chu Ngạo nhìn Nhiếp Phong rồi nở nụ cười ý tứ, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bị phá tan sau đó nhanh chóng hồi phục về nguyên trạng.
“Có điều ngươi còn kém lắm”, Chu Ngạo vặn vặn cổ: “Trong mắt ta, ngươi vẫn chẳng là gì”.
Nhiếp Phong tức tối nhưng vẻ mặt vẫn giữ sự bình tĩnh. Hắn không nói lời nào, có thể nói từ đầu tới cuối hắn không hề hé răng.
Mặc dù hắn cũng có sĩ diện của bản thân nhưng hắn không thể phủ nhận một điều rằng Chu Ngạo ở phía đối diện mạnh hơn hắn.
“Được rồi, đánh với ngươi lâu như vậy, ta chẳng có hứng mất thời gian thêm nữa”, khí tức của Chu Ngạo lại lần nữa ngưng tụ, hắn nhìn Nhiếp Phong bằng ánh mắt hứng thú, lòng bàn tay có tiên thiên bao quanh, huyễn hoá thành chưởng ấn.
Nhiếp Phong cũng di chuyển, linh lực tán loạn nhanh chóng ngưng tụ, khí tức cũng mạnh lên đáng kể khiến cho mái tóc của hắn cứ thế tung bay, linh lực toàn thân được đẩy vào thanh kiếm trong tay.
Vút! Vút!
Còn chưa xuất kiếm, trên cơ thể của hắn đã có âm thanh vút vút của thanh kiếm vang lên, kiếm khí bao quanh cơ thể, mỗi một đạo kiếm khí đều sắc lạnh vô cùng. Một luồng gió vô hình cũng theo đó mà thổi tới, ngưng tụ trên sát kiếm kia.
Mãi tới lúc này, đôi mắt của Diệp Thành mới sáng lên. Hắn có thể nhìn ra chiêu tiếp theo của Nhiếp Phong không hề đơn giản.
“Phong Thần Quyết mặc dù có uy lực mạnh nhưng cũng rất khó thắng được Chu Ngạo”, ở bên, Dương Đỉnh Thiên thầm thở dài.
“Dật Nhi ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc đã đánh lại được Chu Ngạo huống hồ là Phong Nhi”, Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu bất lực.
“Diệp Thành, con quan sát cho kỹ”, Sở Huyên vỗ vai Diệp Thành: “Phong Thần Quyết của sư huynh Nhiếp Phong sẽ khiến tốc độ, sức mạnh, linh lực và ý niệm kết hợp một cách hoàn mỹ. Sau này khi chiến đấu với kẻ địch, phải xuất những chiêu thế này thì uy lực mới có thể phát huy được tối đa”.
“Con nhớ rồi”, Diệp Thành gật đầu, Tiên Luân Nhãn cũng ánh lên ánh sáng, không cần Sở Huyên nhắc nhở thì đôi mắt của hắn cũng chưa hề rời khỏi Nhiếp Phong dù chỉ một giây. Nhất cử nhất động của Nhiếp Phong, bao gồm cả phương hướng di chuyển của linh lực trong cơ thể đều được Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại.
Diệp Thành vừa dứt lời, Nhiếp Phong và Chu Ngạo trên chiến đài đã di chuyển.
Tiên Thiên Canh Ấn!
Chu Ngạo vung tay, Tiên Thiên Canh Ấn lập tức được đẩy ra mang theo luồng khí chí cương chí dương, thật sự có sức mạnh dời non lấp bể.
Phong Thần Quyết!
Nhiếp Phong cũng đồng thời vung ra một kiếm, kiếm khí dồi dào ngưng tụ một cách hoàn mỹ. Hắn như gió, nhanh đến mức vô ảnh, trường kiếm trong tay vang lên âm thanh sắc lạnh, đâm xuyên vào không khí với uy lực khủng khiếp.
Roẹt!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Nhiếp Phong vung một kiếm đâm xuyên Canh Khí Đại Chú kia.
Phụt!
Ngay sau đó, Chu Ngạo thân mang Canh Khí Khải Giáp bị một kiếm của Nhiếp Phong đâm trúng vai.
“Có thể đâm xuyên cả Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp sao? Không đơn giản”, tứ phía đều vang lên từng giọng nói kinh ngạc.
Diệp Thành nhanh tay nhanh chân đỡ lấy Nhiếp Phong ngay giây phút hắn bay ra khỏi chiến đài. Đầu tiên là nhét một viên đan dược vào miệng Nhiếp Phong sau đó mới ôm hắn về vị trí ngồi.
“Cố gắng hết sức vậy là được rồi”, nhìn vẻ mặt áy náy của Nhiếp Phong, Phong Vô Ngấn mỉm cười.
“Thanh Vân Tông Chu Ngạo thắng”, trên chiến đài, Ngô Trường Thanh đã tuyên bố kết quả của trận đấu, vả lại thần sắc chẳng có vẻ gì là hào hứng mà như vừa ngủ dậy, có vẻ như ông ta chẳng mấy quan tâm tới trận đấu này.
Trong hư không, đôi mắt của Đông Hoàng Thái Tâm khẽ chớp nhưng không phải vì nhìn Chu Ngạo mà nhìn kẻ vừa thất bại là Nhiếp Phong: “Phục Nhai, ngươi có phát hiện ra ý cảnh trong nhát kiếm của hắn không?”
“Nhân kiếm hợp nhất”, Phục Nhai vuốt râu có vẻ như hiểu ý Đông Hoàng Thái Tâm đang nói là gì.
“Thú vị”, Đông Hoàng Thái Tâm nhếch miệng cười: “Không biết Kiếm Thánh trông thấy thì có vui không”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT