“Có, có, có, Vạn Bảo Các ta gì cũng có”, Bàng Đại Hải nói rồi không quên giơ hai tay lên: “Năm mươi linh thạch một cây, ngươi cần bao nhiêu?”
“Đắt…đắt vậy sao ạ?”
“Ngươi mua nhiều sẽ được giá rẻ hơn”, Bàng Đại Hải vuốt vuốt bộ râu, nháy mắt với Diệp Thành: “Đương nhiên, ít nhất là năm mươi cây trở lên mới được giá rẻ”.
Nghe vậy, Diệp Thành đặt túi đựng đồ của mình lên bàn quầy, hỏi: “Trưởng lão, người xem những món đồ bên trong này đáng giá bao nhiêu linh thạch?” “Ôi chao, có vẻ cái túi của ngươi cũng không nhẹ nhỉ?”, vừa nói, Bàng Đại Hải lại mở túi đựng đồ ra, ngó vào bên trong sau đó lại liếc nhìn Diệp Thành: “Ta nói, ngươi đánh bại Vệ Dương rồi sao?”
Nghe Bàng Đại Hải nói vậy, Diệp Thành thẫn thờ: “Trưởng lão nhận ra sao ạ?”
“Đương nhiên rồi”, Bàng Đại Hải nói rồi rút ra một miếng ngọc bội và một hạt ngọc trong túi đựng đồ: “Nhìn thấy chưa, đây là thứ mà hắn mới mua hôm qua”.
Diệp Thành nghe xong gại gại mũi. Bàng Đại Hải không hỏi thêm, ông ta lấy ra bàn tính nhỏ, cúi đầu tính toán giá trị của những món đồ bên trong túi đựng đồ, cuối cùng mới nói: “Những thứ nhỏ nhặt trong này cộng cả lại thì giá trị tầm chín trăm linh thạch, ngươi muốn bán không?”
“Bán ạ”, Diệp Thành nói rồi đưa túi đựng đồ cho Bàng Đại Hải: “Thêm những thứ này cho đủ hai nghìn linh thạch, trưởng lão đổi thành Tuyết Ngọc Lan Hoa cho con nhé”.
“Tuyết Ngọc Lan Hoa?”, Bàng Đại Hải thẫn thờ: “Ngươi lấy Tuyết Ngọc Lan Hoa nhiều như thế làm gì?”
“Con nấu canh ăn ạ”.
“Coi như ta chưa hỏi gì”, Bàng Đại Hải bỏ lại một câu rồi đi vào trong.
Không lâu sau, ông ta đem một cái túi đựng đồ, đưa cho Diệp Thành: “Tặng ngươi mười cây, năm mươi cây tất cả”.
“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lại túi đựng đồ sau đó tiến lên trước, hỏi: “Trưởng lão, người có biết Tuyết Ngọc Lan Hoa ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông mọc nhiều nhất ở chỗ nào không ạ?”
“Không có chỗ nào mọc nhiều cả, Tuyết Ngọc Lan Hoa mặc dù không phải quá quý hiếm nhưng nó lại là linh thảo cần có để luyện chết ra Ngọc Linh Dịch, loại linh thảo như vậy đều được người của tông môn trồng ở Linh Thảo Viên, chỗ linh thảo sau núi đều mọc hoang dã, số lượng rất ít”.
“Vậy sao ạ”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn khẽ giọng nói: “Chẳng trách mà rất khó tìm được Tuyết Ngọc Lan Hoa ở ngọn núi đó, hoá ra chúng đều bị tông môn kiểm soát”.
Nghĩ tới Linh Thảo Viên, Diệp Thành lại bỏ đi ý định, nơi đó không phải ai cũng có thể lại gần.
Thế rồi Diệp Thành quay người rời đi nhưng bị Bàng Đại Hải kéo lại.
“Trưởng lão còn việc gì sao ạ?”
Chỉ thấy Bàng Đại Hải xoa xoa bụng, nháy mắt với Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có Thị Huyết Hoàn không?”
“Thị Huyết Hoàn?”, Diệp Thành ậm ừ sau đó khẽ lắc đầu: “Bình Thị Huyết Hoàn đó cũng là do con tình cờ có được, giờ thì không còn nữa rồi”.
Nghe vậy, Bàng Đại Hải cảm thấy có phần hối hận. Biểu cảm này của ông ta lại khiến Diệp Thành hiếu kỳ: “Trưởng lão, Thị Huyết Hoàn đó có lai lịch thế nào mà người cần nó thế ạ?”
“Lai lịch của nó thì khỏi phải bàn rồi”, nói tới Thị Huyết Hoàn, Bàng Đại Hải lại nổi hứng: “Chỉ có nhân tài của Thị Huyết Điện mới có. Ngươi đã từng nghe tới cái tên Thị Huyết Điện chưa? Nơi hùng vĩ nằm ở phía Bắc của Đại Sở”.
“Thị Huyết Điện”, Diệp Thành khẽ cau mày, hắn thì thầm: “Lão già lưng gù đó là người của Thị Huyết Điện?” “Độc tính của Thị Huyết Hoàn cực mạnh nhưng ở một ý nghĩa nhất định nào đó mà nói thì cũng là một loại dược liệu đại bổ. Haiz…chỉ có một bình, thật đáng tiếc”, Bàng Đại Hải lẩm bẩm khiến Diệp Thành càng thêm khó hiểu.
Cuối cùng, hắn liếc Bàng Đại Hải một cái rồi đi ra khỏi Vạn Bảo Các. Diệp Thành thầm nghĩ tới giá trị của Thị Huyết Hoàn, nếu biết trước nó có giá trị như thế thì hắn nhất định sẽ không dễ dàng đưa cho Bàng Đại Hải.
Ra khỏi Vạn Bảo Các, Diệp Thành đi liền một mạch tới ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông, hắn cặm cụi hái lượm những linh thảo cần có cho quá trình luyện chết Ngọc Linh Dịch.
Lúc này, trên Thiên Dương Phong.
Khi Chung Lão Đạo trông thấy Vệ Dương với bộ dạng thê thảm đi lên Thiên Dương Phong, ông ta suýt chút nữa thì ngã ra khỏi ghế.
“Tên tiểu tử Diệp Thành ra tay tàn độc quá”.
“Sư tôn, Diệp Thành ức hiếp Thiên Dương Phong quá đáng, hôm khác con sẽ tới tỉ thí với hắn, con không tin một tên tu sĩ ngưng khí tầng một có thể làm được gì hơn”.
“Để đệ tử của Cát Hồng phía Địa Dương Phong thử trước đi, tên tiểu tử Diệp Thành này rất dị thường”.
Màn đêm buông xuống, bên trong một hang động bí mật đằng sau ngọn núi Hằng Nhạc Tông vẫn lập loè ánh sáng vàng kim.
Bên cạnh lư lửa, Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại.
Từ sau khi hái xong linh thảo, hắn không ngừng nghỉ phút giây nào, miệt mài luyện chế Ngọc Linh Dịch, tới bây giờ cũng đã luyện thành công hơn ba mươi bình Ngọc Linh Dịch. Mặc dù cũng có lần thất bại nhưng tỉ lệ thành công đã tăng lên rất nhiều.
Diệp Thành cứ thế ở đó ba ngày liền.
Buổi đêm sau ngày thứ ba hắn mới thu lại chân hoả, còn bên cạnh hắn đã xếp đầy hơn hai mươi bình Ngọc Linh Dịch, ngoài những lần thất bại ra thì đây chính là thành quả trong ba ngày của hắn.
Phù!
Diệp Thành thở phào một hơi, dốc một bình Ngọc Linh Dịch vào miệng.
Linh dịch như linh dược, nó giống như dòng nước mát bồi bổ cơ thể, bù lại những hao tổn hắn mất đi.
Rồi sau đó, từng bình Ngọc Linh Dịch được hắn uống sạch.
Nếu có người nào đó ở đây thì nhất định sẽ giật mình, Ngọc Linh Dịch mang theo linh khí dồi dào, nếu uống cả bình thì sẽ khiến vùng đan điền gặp phải rủi ro bị vỡ tung, đến cả những đệ tử ở tầng ngưng khí thứ bảy cũng không dám uống một bình trong tức khắc.
“Thứ gì vậy chứ?”, cuối cùng khi nhìn về hướng mà ánh sáng trắng kia rẽ qua, Diệp Thành khẽ giọng nói, sau đó quay người đi.
Sột soạt!
Sột soạt!
Trong lùm cây rập rạp vang lên âm thanh sột soạt, một cơn gió mạnh ập đến, còn mang thoe mùi hương trên cơ thể nữ nhân nồng nàn.
Ngay sau đó, một bóng hình theo gió mà đến. Cô gái xuất hiện với vẻ thanh tao thoát tục, dưới ánh trăng chiếu rọi, vẻ thuần khiết của cô như vị tiên tử giáng trần.
Nếu nhìn kỹ thì đây h chẳng phải là Sở Linh sao? Nói chính xác hơn là Sở Huyên - chị gái của Sở Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT