*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đã không còn thủ đoạn gì thì cơ thể của ngươi chính là của ta”, lão già kia cười nham hiểm, vung tay, huyễn hoá thành bàn tay máu khổng lồ đè nén xuống.
Nhìn bàn tay máu từ trên trời giáng xuống, Diệp Thành nắm chặt tay, trán nổi lên gân xanh, đôi mắt hắn trợn tròn hằn lên từng đường vân máu.
“Ta không cam”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ tím, hắn rít lên ba từ qua kẽ răng.
Thế nhưng đúng lúc hắn tuyệt vọng nhất thì Tiên Luân Nhãn bên mắt trái hoạt động, đồng tử màu đen biến thành màu đỏ, đạo ấn ký tiên luân trên đồng tử cũng di chuyển.
Đột nhiên, một sức mạnh huỷ diệt ngưng tụ nhanh chóng ở con mắt tiên luân nhãn, đến cả phần xung quanh mắt cũng giật lên liên hồi. “Con mắt đó…”, cảm thấy có gì đó không ổn, lão già mặc đồ tím chợt nheo mắt, lão ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, nói chính xác hơn là nhìn vào Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành.
Cách xa như vậy mà lão ta vẫn có thể cảm nhận được bên mắt trái của Diệp Thành thay đổi mênh mông như bầu trời sao, thăm thẳm ngút ngàn, kể cả là lão ta thì cũng như nhìn vào khoảng không vô tận không thấy đáy.
“Đó là con mắt gì vậy chứ?”, lão già không khỏi bất ngờ.
Trong chốc lát, phần ấn ký trên Tiên Luân Nhãn bắt đầu hoạt động, trong khoang mắt còn có hàng máu màu đen chảy ra.
“Thiên chiếu”, lão già kia còn đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên trong không trung.
Đột nhiên, lão ta cảm nhận được cánh tay mình xuất hiện hai luồng sức mạnh thần bí, sức mạnh thần bí này đan xen nhau, sinh ra ngọn lửa màu đen.
“Đây…”, ngọn lửa màu đen dị thường xuất hiện khiến khuôn mặt của lão già kia biến sắc. A…!
Ngay sau đó, lão ta thét lên điên dại. Lão nhận ra phần tay bị ngọn lửa đen kia quét tới đột nhiên trở nên vô hình.
Không chỉ có vậy, lão ta còn nhận ra ngọn lửa màu đen dị thường này còn có thể hoá giải tu vi của mình. Lão ta có thể cảm nhận được tu vi của mình dần dần tụt xuống.
Dây là bí thuật gì?
Đây là loại lửa gì?
“Phong ấn cho ta”, trong tình huống nguy cấp, lão già mặc đồ tím dùng thuật phong ấn, muốn phong ấn ngọn lửa màu đen dị thường kia.
Thế nhưng việc kinh hoàng hơn lại xảy ra, khi phong ấn ngọn lửa, lão ta mới biết rằng ngọn lửa màu đen đó chỉ là hình thái giống ngọn lửa chứ không phải lửa thật, thuật phong ấn của lão không hề có tác dụng với nó.
“Đây là gì, rốt cục là gì?”, lão ta rít lên kinh hãi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà cánh tay lão đã bị ngọn lửa màu đen hoá đi mất một nửa, nếu theo tốc độ này thì không tới một phút, cơ thể lão ta sẽ hoàn toàn hoá thành hư ảo.
Bên dưới, Diệp Thành lặng lẽ nhìn vào hư không, trong đôi mắt hắn rõ vẻ kinh ngạc: “Đây…đây chính là Tiên Luân Cấm thuật Thiên Chiếu mà tiền bối Khương Thái Hư nói sao? Thật…thật bá đạo”.
Trong lúc kinh ngạc hắn phát hiện ra một việc, đó chính là sau khi thi triển cấm thuật này, hắn có vẻ như đã mất đi gì đó.
Hắn biết đó chính là tuổi thọ của mình.
Khương Thái Hư từng nói, thi triển Cấm Thuật Thiên Chiếu của Tiên Luân Nhãn phải đánh đổi bằng tuổi thọ của mình, đó chính là khả năng bá đạo của Tiên Luân Nhãn nhưng ngoài khả năng đó thì nó cũng mang theo sự hao tổn khủng khiếp.
A….!
Trong hư không, lão già mặc đồ tím điên cuồng gào thét, phần cánh tay của lão ta đã mất đi một nửa.
“Cơ hội tốt”, Diệp Thành bò dậy sau đó bước lên đám mây tiên hoả, điên cuồng bay về một hướng.
“Đứng lại cho ta”, lão già kia thấy vậy thì vung tay tung chưởng lên trời, ngọn núi sừng sững bị một chưởng của lão ta dẹp bằng, còn Diệp Thành vừa bay đi chưa được bao xa lập tức bị đánh bay đi như một mũi tên lao xuống dưới.
Bõm!
Chỉ nghe thấy âm thanh Diệp Thành rơi xuống nước. Lão già kia vừa định sát phạt tới thì ngọn lửa trên cơ thể lão khiến lão phải dừng lại.
Phụt!
Lão ta nổi điên lên chặt đứt một nửa cánh tay của mình, sau khi cánh tay rơi xuống, ngọn lửa màu đen dị thường kia mới rời khỏi cơ thể lão.
A….!
Tiếng thét vang trời, lão già mặc đồ tím nổi cơn thịnh nộ, tung chưởng khiến một ngọn núi sụp đổ, sau đó lão ta định sát phạt về phía Diệp Thành thì lại bị một bóng hình lao vút ngang trời chặn lại.
“Đồ đệ của ta đâu?”, người đến chính là Tử Huyên, thấy lão già mặc đồ tím mặt mày tôi độc thì rít lên.
“Bị ta giết rồi”, lão già rít lên.
“Ngươi đáng chết”, Tử Huyên run người, trong đôi mắt hằn lên ánh nhìn lạnh lùng, vừa ra tay đã tung ra chưởng thần thông mạnh bạo.
Thấy vậy, lão già kia lạnh mặt vung tay đấu chọi lại.
Rầm!
Một chưởng mạnh bạo của lão khiến Tử Huyên lùi về sau.
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Mười mấy bóng hình lần lượt di chuyển tới bao vây quanh lão già.
“Đan hồn”, đợi tới khi nhìn rõ được chân dung của lão ta, Dương Đỉnh Thiên liền cau mày như nhận ra lão ta là ai.
“Sao, muốn cậy đông bắt nạt ta à?”, thấy vậy, Đan Hồn lập tức triệu gọi lư đan huyết sắc lơ lửng trên đầu.
“Bắt nạt ngươi thì đã sao?”, Thượng Quan Bác lạnh giọng nạt, lập tức xông lên, vừa ra tay đã tung ra đòn bá đạo.
Vút!