*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Huỵch! Rầm!  

Tiếng giao đấu trên võ đài không biết bao giờ mới ngừng lại.  

Một bên là hình nộm bị điều khiển vừa xuất được một chưởng thì khựng lại tại chỗ.  

Một bên là Diệp Thành đã ngã gục, toàn thân đẫm máu, có mấy chỗ lòi cả đầu xương trắng hếu. Lần này hắn bị đánh gục tới mức không thể nào đứng dậy được, mà hắn cũng không còn sức dậy nổi nữa.  

Đột nhiên hắn hiểu ra lời Sở Huyên nói, cho dù hắn có niềm tin tất thắng và ý chí bất khả chiến bại mà thực lực bị không có thì cũng chỉ đành bất lực.  

Lúc này màn đêm đã buông xuống.  

Sở Huyên hiện thân, từ trên không trung hư ảo nhẹ nhàng bước xuống ôm lấy Diệp Thành đang hôn mê.  

“Ngươi đã làm rất tốt rồi”. Nhìn khuôn mặt đẫm máu của Diệp Thành, Sở Huyên mỉm cười vỗ về.                Sau đó, Diệp Thành được Sở Huyên đưa về Ngọc Linh Trì trên Ngọc Nữ Phong.  

Diệp Thành vừa được đưa xuống, Ngọc Linh Trì vốn êm ả chợt sóng nối từng hàng. Linh lực bao trùm lấy Diệp Thành, sương mờ che phủ lấy cơ thể hắn, nước Ngọc Linh Trì do lượng lớn linh dược tích tụ thành đang ôm lấy cơ thể Diệp Thành.   

“Với sức hồi phục phi thường của ngươi, thêm vào đó là công hiệu chữa lành vết thương thần kỳ của Ngọc Linh Trì thì e là chưa tới ba canh giờ, ngươi sẽ chạy nhảy như trước”.  

Sở Huyên đứng bên cạnh mỉm cười nhìn Diệp Thành nhưng cũng không quá chăm chú. Cô  giăng rất nhiều cấm chế bên Linh Ngọc Trì rồi mới rời khỏi đó.  

Sở Huyên vừa đi thì cơ thể Diệp Thành bất chợt run lên.  

Nước Ngọc Linh Trì trong veo thấy đáy như nước thánh không chút cặn bẩn cuốn trôi cả máu lẫn nỗi mệt mỏi trên toàn thân hắn.  

Mặc dù đang hôn mê nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ nước hồ đang thấm dần vào cơ thể hắn qua từng lỗ chân lông, như dòng suối mát lạnh đang lan tỏa khắp kinh mạch và xương cốt hắn.  

Không biết hắn đã mở mắt ra từ lúc nào.  

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nheo mắt nhìn khắp xung quanh mới nhận ra mình đang ở đâu.  

“Ngọc Linh Trì đúng thực là thánh địa trị thương”, Diệp Thành mỉm cười rồi nhắm nghiền mắt lại, chủ động hấp thụ Ngọc Linh Trì, nước hồ hóa thành nguồn linh nguyên dồi dào, sau đó lại bị tiên hỏa chuyển hóa thành chân khí.  

Chẳng mấy chốc, vùng đan hải khô cằn của hắn đã nhanh chóng được tắm mát, những vết thương trên toàn thân cũng dần hồi phục, vùng da bị thương bị đào thải và thay bằng da non. Cơ thể hắn lại lành lặn.  

Thời gian thoắt trôi, vừa chợp mắt đã ba canh giờ.  

Lần thứ hai Diệp Thành mở mắt là khi hắn đã phục hồi ở trạng thái Đỉnh Phong sau khi đã gột rửa và trị thương ở Ngọc Linh Trì.  

Phù!  

Hắn thở ra một hơi dài mang theo tàn khí, gương mặt rạng ngời ánh nắng, hắn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của cơ thể - cảm giác khoan khoái như thể được thay da đổi thịt.  

Diệp Thành biết rõ trong lúc đối đầu với hình nộm, hắn bị dồn vào chỗ chết không chỉ một lần. Hồi tưởng lại cảm giác đứng giữa sự sống và cái chết, hiện giờ vết thương cũng đã lành, hắn càng cảm nhận được rõ cảm giác được trùng sinh, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy thăng hoa.  

“Sự tôi luyện giữa sống và chết, sự thăng hoa trong tâm hồn”. Diệp Thành lẩm bẩm cười, hắn chiêm nghiệm được quá nhiều chuyện.  

Đột nhiên hắn phát hiện ra, sư phụ xinh đẹp của hắn cũng không vô tình như vẻ bề ngoài của cô. Vốn tính tình nóng nảy nên một khi nghiêm nghị cũng vô cùng nghiêm khắc.  

Người ta nói “Thầy giỏi ắt trò giỏi” nên Diệp Thành hiểu rằng, làm đệ tử của Sở Huyên, hắn sẽ phải chịu không ít khổ sở nhưng chỉ khi bị bức ép như vậy, con đường tu luyện của hắn mới càng vững chắc.  

“Ngươi tỉnh rồi”. Một giọng nữ vang lên, bóng Sở Huyên hiện ra bên Ngọc Linh Trì.  

Nhìn thấy Sở Huyên, Diệp Thành trở mình nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, hành lễ: “Đồ đệ đa tạ sư phụ đã chỉ dạy”.  

“Ta còn tưởng lần này ngươi có thể đột phá qua  cảnh giới Nhân Nguyên, sao ngươi vẫn ở cảnh giới Ngưng Khí”. Sở Huyên lườm Diệp Thành đầy nghi hoặc: “Theo lý mà nói, đáng lẽ ngươi đã phải đột phá qua tầng này rồi mới đúng”.  

Diệp Thành sờ mũi ho khan một tiếng.  

Hắn vẫn giấu Sở Huyên chuyện bản thân mở Đan Hải, mở Đan Hải ở cảnh giới Ngưng Khí đã là trường hợp lạ rồi nên so với cảnh giới Ngưng Khí bình thường, cảnh giới hắn phải đột phá còn khó gấp mười mấy lần.  

Trước đó khi đang trị thương ở Ngọc Linh Trì, hắn cũng nghĩ đến chuyện thử công phá tầng chướng ngại của cảnh giới Nhân Nguyên nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.  

“Ngươi có bí mật của ngươi nên ta cũng sẽ không hỏi nhiều”. Sở Huyên nhìn Diệp Thành rồi đưa tay về phía Ngọc Linh Trì trút linh dịch vào đó.  

Diệp Thành xoa mũi cười ngượng rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Chuyện là, sư phụ à! Con có thể xuống núi cho khuây khỏa chút không, từ khi tới Nội Môn, con cũng chưa kịp xem Nội Môn trông như thế nào”.  

“Sao nào, mới đó đã nóng lòng muốn đi gặp người thương rồi hả?”  

“Lần đầu tiên con đến Nội Môn thì lấy đâu ra người thương?”. Diệp Thành nhếch môi cười.  

“Có hay không là chuyện của ngươi”. Sở Huyên vừa tưới linh dịch vào trong Ngọc Linh Trì vừa nói: “Muốn xuống núi cũng được nhưng trước đó phải đánh bại được hình nộm, nếu như hôm nay ngươi đánh bại được nó thì hôm nay xuống núi, ngày mai đánh bại được nó thì ngày mai xuống, nếu như cả đời này không hạ được nó thì xin lỗi nhé, ngươi cứ ở Ngọc Nữ Phong cả đời đi!”  

Diệp Thành nghe vậy mà thót tim, hắn hiểu ra hắn vừa đào hố chôn mình và tạo cho Sở Huyên một cái cớ.  

Sở Huyên đã rót tới giọt linh dịch cuối cùng vào trong Ngọc Linh Trì rồi.  

“Đi thôi!” Không đợi Diệp Thành trả lời, Sở Huyên đã duỗi tay ra lôi Diệp Thành dậy tới Diễn Võ Đài.  

Huỳnh!  

Rầm!                Không lâu sau đó, trên Diễn Võ Đài lại nổi lên những tiếng ầm ầm, hình nộm vẫn công kích mạnh mẽ như vậy, không cho Diệp Thành lấy một cơ hội trở mình.  

Tới khuya, Diệp Thành lại bị vứt vào Ngọc Linh Trì với một thân hình đầy máu.  

Ba ngày cứ như vậy trôi qua.  

Ba ngày qua, cứ cách mấy tiếng, Diệp Thành lại bị Sở Huyên ném lên Diễn Võ Đài quyết đấu với hình nộm, tới khi hắn không dậy nổi nữa mới thả hắn vào Ngọc Linh Trì dưỡng thương,  

Cách huấn luyện của ma quỷ chứ không phải người.  

Nhưng với cách dạy dỗ này, mặc dù phải chịu không ít khổ ải nhưng Diệp Thành cũng cảm nhận được sự ngọt ngào.  

Thời gian ba ngày tuy ngắn nhưng hắn và hình nộm đấu với nhau không dưới hai mươi trận, hắn cảm nhận được rõ ràng bản thân đã trở nên mạnh hơn nhiều, ý chí chiến đấu lại càng dâng cao ngùn ngụt.  

Càng đối đầu nhiều với hình nộm, hắn lại càng quen dần với sự kiểm soát của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, cho dù hắn thua hết trận này đến trận khác nhưng thời gian hắn kiên trì chịu đựng đòn tấn công của hình nộm cũng dài ra rất nhiều.  

Lại là một đêm không ngủ, Diệp Thành vừa bò ra khỏi Ngọc Linh Trì đã bị Sở Huyên ném lên Diễn Võ Đài.  

Vừa lên đài, hình nộm đã vồ lấy hắn như con ma.  

“Hôm nay đánh với ngươi tới sáng”. Diệp Thành thét lên rung trời, chân khí trong vùng Đan Hải cũng ngùn ngụt trào dâng.  

“Vậy ngươi cứ từ từ đánh”. Sở Huyên ngáp dài, vặn eo mệt mỏi rồi biến mất tăm: “Nhớ lời ta dạy, đánh bại hình nộm mới có thể xuống núi”.  

Hừm!  

Đáp lại Sở Huyên là tiếng hừm trầm lắng của Diệp Thành, hắn đánh hình nộm lùi sau nửa bước.  

Rầm!  

Đánh lùi được hình nộm, Diệp Thành nhảy thoắt lên rồi xuất chưởng như vũ bão.  

Hám Sơn!  

Theo sau đó là một chưởng Hám Sơn bá đạo khiến hình nộm còn chưa đứng vững đã bị hắn đánh cho lảo đảo.  

Nhưng hình nộm vẫn là hình nộm, không biết đau, cùng lắm chỉ là mấy chiêu công kích. Nó dùng thuật ẩn thân, xuất một chiêu Linh Quang Đại Ấn khiến Diệp Thành ngã lùi về sau, tiếp đó là một chiêu Quyền Ảnh.  

Uỳnh!  

Rầm!  

Tiếng động không ngừng vang lên từ Diễn Võ Đài.  

Hình nộm vẫn là con rối cấp Địa, cơ thể được phong ấn nhiều linh lực và mật pháp nên đòn tấn công ác liệt, không chút phòng ngự.  

Còn Diệp Thành, từ khi bắt đầu đã sử dụng tuyệt chiêu, tới khi thiếu hụt chân khí thì dùng Hồi Huyền Đan bổ sung tiêu hao, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn rất thảm hại, máu me chảy khắp Diễn Võ Đài.  

Thời gian cứ thế trôi qua, chả mấy mà tới bình minh.  

Giống như lời Diệp Thành nói ban đầu, hắn đã kiên trì được một đêm.  

“Mặc dù đã quen với thế tấn công của hình nộm nhưng muốn đánh bại nó vẫn không hề dễ dàng”. Diệp Thành loạng choạng lùi về sau, cắn răng kiên trì.  

“Một chút sơ hở cũng không có, trừ khi thực lực ngang nhau, nếu không rất khó đánh bại nó”.  

“Đây là đối thủ khó nhằn nhất mình từng gặp”.  

Diệp Thành vừa nghĩ vừa mở Tiên Luân Nhãn bên trái muốn tìm sơ hở của hình nộm.  

Hả?  

Đột nhiên đầu hắn lóe lên, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào bụng dưới của hình nộm, nói chính xác hơn là tờ linh phù phong ấn linh lực trên cơ thể nó.  

“Nếu có sơ hở thì chắc là mày rồi”. Diệp Thành cười thầm như thể tìm ra được nguồn cơn của vấn đề.  

“Xem ra ngay từ đầu mình đã sai lầm”. Diệp Thành lại cười, bước chân thần tốc lùi về phía sau.  

Sở dĩ hình nộm Phong Ảnh có thể thi triển mật thuật và huyền thuật tự do như vậy là bởi vì nó có linh lực chống đỡ.  

Vậy thì điểm yếu của hình nộm là linh phù đang phong ấn linh lực trên cơ thế nó, nếu như hủy linh phù đi thì huyền thuật và mật thuật của hình nộm có cũng như không.  

“Tại mình nghĩ phức tạp quá rồi”. Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhét vào miệng ba viên Hồi Huyền Đan.  

Rẹt!  

Tiếng kim loại chạm vào nhau đột nhiên vang lên, mặc dù cơ thể của hình nộm rất vững chãi nhưng vẫn bị kiếm của Diệp Thành chém qua như thường, đương nhiên, lá linh phù trên bụng dưới của hình nộm cũng bị đâm xuyên tại trận.  

Uỳnh!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play