Trong mắt bọn họ, thành cổ Thiên Thu thực sự quá lớn, ba ngọn núi sừng sững ở chính giữa thành, ngọn núi nào cũng cao lớn hùng vĩ, được bao phủ bởi mây mù mờ ảo, hệt như ba ngọn núi thần tiên.
Hơn nữa trên đường đi, đâu đâu họ cũng thấy có Ngưng Linh Trận, lớn nhỏ khác nhau, số lượng cực kỳ nhiều, tập trung linh khí của đất trời khiến cho linh khí của thành cổ Thiên Thu rất dồi dào, tu luyện ở đây chắc chắn rất có lợi.
Ngoài ra họ còn thấy một số trận pháp bí mật, số lượng cũng rất lớn, khí tức đều rất nguy hiểm, đội hình này chắc chắn không yếu hơn Thanh Vân Tông.
“Lợi hại quá vậy!”, mọi người tấm tắc cảm thán, không ngờ Diệp Thành lại có cơ sỡ vững chắc, hùng hậu như vậy ở trung tâm Nam Sở.
“Ta không nói quá đâu, phòng ngự của thành cổ Thiên Thu không hề yếu hơn Thanh Vân Tông của các ngươi chút nào”, Diệp Thành cười toe toét.
“Điều này ta tin”.
“Giết!”, ngay sau đó, cuộc trò chuyện của mấy người bị tiếng la hét cắt ngang.
Nhìn ra xa, một đám ngu xuẩn đang la hét thất thanh, đi đầu là Tư Đồ Nam, hắn ta hô vang nhất, theo sau là phía Hùng Nhị, Tạ Vân, cả nhóm đang ồ ạt kéo tới.
Còn mục tiêu của đám người ngốc nghếch này chẳng phải chính là Diệp Thành vừa mới trở về sao? Ồ không, chính xác hơn là phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đứng sau hắn.
Vừa rồi bọn họ đang ngủ say thì nghe tin Diệp Thành dẫn nhóm Chu Ngạo về, ai nấy đều như bị hắt máu gá, xách theo binh khí chạy tới đây. Bọn họ nghĩ, Diệp Thành dẫn phía Chu Ngạo tới là để cho mình trút giận.
Ôi!
Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều giật giật.
Mặc dù bọn họ đã không chỉ một lần suy đoán tình huống khi mình và phía Tư Đồ Nam gặp nhau, nhưng không ngờ lại là cảnh tượng này. Xem ra đến giờ đối phương vẫn còn nhớ mối thù ở cuộc thi tam tông.
Mẹ kiếp!
Bên này, Diệp Thành chửi một tiếng rồi tung chưởng quét bay cả đám.
Chết tiệt!
Tư Đồ Nam và những người khác chật vật đứng dậy, lau máu mũi rồi bảo: “Ngươi dẫn bọn chúng về chẳng phải để cho chúng ta trút giận sao?”
“Cái tai nào của ngươi nghe ta nói vậy?”, Diệp Thành lại mắng lần nữa: “Đây đều là nhân tài mà ta thu nhận, nhân tài đó có hiểu không? Yên tĩnh cho ta nhờ, nếu không ta sẽ đưa các ngươi lên trời đấy”.
Nhân tài?
Nghe hai từ này, phía Tư Đồ Nam mới quan sát phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn một lượt từ trên xuống dưới.
Không chỉ hắn ta mà Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng cũng đi vòng quanh phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, vừa đi vừa sờ cằm, ánh mắt lăm le gian tà.
Bị bọn họ nhìn như vậy, toàn thân phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều không được tự nhiên.
Nhất là sau khi thấy ánh mắt không bình thường của phía Tư Đồ Nam, bọn họ cảm giác như rơi vào hang ổ của kẻ trộm.
So với họ, phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Nhiếp Phong bình thường hơn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT