Nói xong Diệp Thành xoay người đi ra ngoài đầu tiên: “Đưa người của chúng ta về nhà thôi”.

“Được!”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lần lượt đi theo, bước nhanh tới cười ngượng ngùng: “Ngươi đưa chúng ta về thế này, phía Liễu Dật và Tư Đồ Nam sẽ không đánh chúng ta chứ?”

“Yên tâm, ta sẽ giữ lại cho các ngươi một hơi thở”.





Vì sao sáng chói, ánh trăng trong trẻo.

Đây là một quần sơn, sâu trong quần sơn là toà thành cổ hùng vĩ, người Nam Sở gọi nơi đây là thiên thành Đông Nhạc.

Nhìn từ xa, thiên thành Đông Nhạc rực rỡ ánh sáng, thần huy sáng chói tản ra giống như viên minh châu chói lọi giữa quần sơn. Toà thành cổ này cực kỳ lớn, bên trong có một ngọn núi cao chót vót, toàn bộ đều được mây mù bao phủ, như chốn bồng lai tiên cảnh.

Đây là Thượng Quan thế gia ở Đông Nhạc, là một thế lực lớn ở Nam Sở.

Lúc này, trong rừng hoa có một nữ tử áo trắng đang ngồi dựa vào lan can, thất thần nhìn cánh hoa bay rợp trời.

Cô có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại hơi hốc hác, làn gió thổi bay mái tóc che nửa bên má nhưng không che được vẻ xinh đẹp, đau thương.

Người này chẳng phải Thượng Quan Ngọc Nhi thì là ai?

“Ngươi đã đi được một năm rồi nhỉ!”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, hy vọng có thể tìm được ngôi sao sáng nhất.

“Diệp Thành, ngươi là ngôi sao nào?”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ lẩm bẩm, đôi mắt đẹp trở nên mờ sương, tuy giọng nói dịu dàng nhưng sương mù trong đôi mắt đẹp lại ngưng tụ thành băng dưới ánh trăng sáng.

Có lẽ là quá tập trung nên cô không phát hiện Thượng Quan Hàn Nguyệt đã nhẹ nhàng đứng ngay sau mình.



Haiz!

Thấy Thượng Quan Ngọc Nhi như vậy, Thượng Quan Hàn Nguyệt không khỏi thở dài.

Cô ta vẫn đánh giá thấp nỗi chấp niệm của muội muội mình, đã lâu vậy rồi vẫn không thể quên, cả ngày cứ như người mất hồn khiến người làm tỷ tỷ là cô ta không biết phải làm sao.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cô ta bước lên phía trước, vỗ nhẹ bả vai Thượng Quan Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, lại nhớ tới hắn à?”

Nghe thấy lời Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng quay đầu, sương mù trong mắt lập tức biến mất, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: “Tỷ về rồi”.

“Tu luyện ở ngoài lâu như vậy cũng nên về rồi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Vậy tỷ tỷ ra ngoài lâu như vậy có câu chuyện hay nào muốn kể cho muội nghe không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play