Ục ục!
Ngay sau đó, tiếng sôi ùng ục ở bụng lại vang lên khiến mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt lập tức đỏ bừng.
Cô ta là ai? Là Đạo Linh Chi Thể, là Thánh nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, là đệ tử đứng thứ năm trong bảng Phong Vân của Đại Sở, giống như một tiên nữ hoàn mỹ, đã bao giờ phải xấu hổ thế này!
Lúc này cô ta vô thức cúi đầu, muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống.
“Đừng ra vẻ nữa, nam nhân uống thì tráng dương, nữ nhân uống thì đẹp da”, Diệp Thành đưa cái bát lớn tới.
Mặc dù rất ngượng nhưng Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn nhận lấy, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm tràn ngập, cái bụng không biết điều của cô ta lại bắt đầu réo lên liên tục, khiến cô ta rất xấu hổ.
“Ừm, đúng là rất ngon”, Diệp Thành đã chạy tới trước đại đỉnh, không cần bát mà trực tiếp dùng chậu lớn.
Khung cảnh tiếp theo ấm áp và yên tĩnh hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, cả hai lại ngồi xếp bằng đối diện với nhau.
Lần này Diệp Thành làm đơn giản hơn rất nhiều, không còn bí thuật lạc ấn trên huyết chú cản trở, hắn không còn điều gì cố kỵ nữa, tiên hoả mạnh mẽ xuất kích bao quanh huyết chú.
Rắc!
Không biết đến lúc nào, trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt vang lên âm thanh này, huyết chú vỡ tan dưới sự luyện hoá mạnh mẽ của tiên hoả, nó còn muốn chống lại nhưng đã bị Diệp Thành cưỡng ép ra khỏi cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt.
Phụt!
Trong vực thẳm huyết sắc, ở chỗ sâu trong huyết vụ cuộn trào mãnh liệt truyền ra tiếng hộc máu.
Bởi vì huyết vụ quá dày nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh tia sáng u tối, sâu thẳm chết chóc, trông rất u ám và đáng sợ trong đêm tối.
“Không ngờ lại có thể phá được huyết chú cho mình, rốt cuộc người ấy là ai?”, huyết vụ dày đặc che kín đôi mắt, chỉ có giọng nói lạnh lùng, âm u.
Ùng!
Sau khi huyết chú được phá giải, thân thể mỏng manh của Thượng Quan Hàn Nguyệt run lên, thần hà kiều diễm lập tức bao quanh thân thể cô ta, toàn thân nở rộ quang hoa, còn lướt qua một luồng sức mạnh khiến Diệp Thành nhíu mày.
“Đạo Linh Chi Thể quả nhiên phi thường”, Diệp Thành cảm thán.
“Huyết chú đã được luyện hoá, phong ấn cũng được phá giải, chắc không còn vấn đề gì nữa rồi”, Diệp Thành lầm bầm một tiếng, nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt lần cuối rồi xoay người nhẹ nhàng biến mất trong màn đêm.
Một canh giờ sau, Thượng Quan Hàn Nguyệt tỉnh dậy.
Giờ phút này khuôn mặt cô ta đã hồng hào trở lại, khí tức vô cùng mạnh mẽ, không còn huyết chú áp chế và hút tinh nguyên nữa. Đôi mắt cô ta trở nên trong veo, quanh cơ thể xinh đẹp được bao phủ đầy thần hoa, còn có một số dị tượng huyền ảo đan xen, trông vô cùng lộng lẫy dưới màn đêm đen.
“Đi rồi sao?”, nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Diệp Thành, ánh sáng trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hàn Nguyệt tối đi một chút, trong lòng cũng có cảm giác mất mát không giải thích được.
“Sát thần Tần Vũ, chúng ta có còn gặp lại không?”, dưới ánh trăng đêm, Thượng Quan Hàn Nguyệt lẩm bẩm, cuối cùng nhìn về phía núi rừng, nhẹ nhàng xoay người biến mất vào trong đêm đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT