Mặc dù Thượng Quan Hàn Nguyệt còn muốn phản kháng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, lời nói của Diệp Thành như có ma lực khiến cô ta không có ý định chống đối lại.
“Sẽ hơi đau một chút, cố chịu đựng”, Diệp Thành lên tiếng.
“Ừm”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mím môi nhưng vẫn gật đầu, cô cảm nhận được hoả diệm ấm áp đang len lỏi vào trong cơ thể mình khiến cô ta thấy thoải mái, cơ thể bất giác run lên.
“Hắn cũng không vô tình như lời đồn”, Thượng Quan Hàn Nguyệt lẩm bẩm rồi vô thức liếc nhìn Diệp Thành.
Người thanh niên này nửa canh giờ trước đã cứu cô ta hai lần và lần này chính là lần thứ ba khiến một kẻ đơn độc như cô ta cảm thấy an toàn hơn.
Trong chốc lát, Thượng Quan Hàn Nguyệt chợt tò mò đó là đằng sau lớp mặt nạ quỷ minh là khuôn mặt thế nào, cô thực sự muốn nhìn thấy chân dung của hắn.
Có điều suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong phút chốc, nếu như cô thực sự dám làm vậy thì giây phút sau sẽ bị hắn giết chết.
Hự!
Trong đầu trỗi lên từng cơn đau đớn đến tê dại ngắt đi mạch suy nghĩ của Thượng Quan Hàn Nguyệt, cơn đau đớn nhanh chóng chiếm lấy toàn thân cô khiến cơ thể cô bất giác run rẩy, đó là cơn đau đến từ linh hồn.
“Vì sao người của Huyết Tộc lại muốn bắt cô?”, Diệp Thành vội chuyển chủ đề để đánh lạc hướng tập trung của Thượng Quan Hàn Nguyệt, vì ngoài cách này ra thì hắn thực sự không còn cách nào khác có thể khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt bớt đau đớn hơn.
“Hình như bọn chúng đang muốn thu thập huyết mạch đặc biệt”, biết dụng ý của Diệp Thành, Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng rất hợp tác.
“Thu thập huyết mạch đặc biệt?”
“Vốn dĩ mục tiêu của chúng là Hoang Cổ Thánh Thể của ngươi nhưng vì ngươi đã chết nên mới chuyển mục tiêu sang ta”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói thực, “mấy ngày nay ta ra ngoài nên mới trúng kế của chúng”,
“Bắt ta?”, Diệp Thành cau mày.
“Bọn chúng nói vậy”.
“Vậy theo cô thấy thì bọn chúng thu thập huyết mạch đặc biệt để làm gì?”, Diệp Thành hỏi lại.
“Có lẽ vì một mục tiêu bí ẩn không thể nói ra”, Thượng Quan Hàn Nguyệt cố nhịn đau, “có điều theo như ta thấy thì bọn chúng lấy nhiều huyết mạch đặc biệt như vậy là vì muốn tạo ra huyết mạch nghịch thiên hơn”.
“Huyết mạch nghịch thiên hơn?”, Diệp Thành nheo mắt lẩm nhẩm, “không phải sẽ tạo ra huyết mạch hỗn độn chứ?”
Diệp Thành nghĩ rồi bất giác cười lạnh lùng, huyết mạch hỗn độn chẳng phải là được tạo ra từ nhiều huyết mạch dung hoà lại sao?”
Diệp Thành trầm ngâm ba giây, Thượng Quan Ngọc Nhi lại đau đớn rít lên, trên khuôn mặt và toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
“Ta…”
“Vì sao phần trán của ngươi lại khắc chữ thù?”, Diệp Thành vừa định đổi chủ đề thì đã bị câu hỏi của Thượng Quan Hàn Nguyệt ngắt lời, cô ta mím môi, có vẻ như hơi hối hận vì đã hỏi câu hỏi này, vì thực sự câu hỏi này quá lỗ mãng.
“Khắc chơi thôi? Sao vậy, trông phong độ à?”, Diệp Thành mỉm cười, trả lời tuỳ hứng.
“Rất phong độ”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười nói và quả thực thì cô cũng nghĩ như vậy thật.
Mặc dù cô không biết Diệp Thành đã từng trải qua điều gì nhưng cô dám chắc rằng người thanh niên trước mặt mình là một người có nỗi niềm riêng, vả lại câu chuyện đó còn rất bi thương nên hắn mới để lại chữ “thù” rớm máu trên cơ thể như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT