Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành đã sử dụng bí thuật Tiên Luân trốn vào hố đen không gian.

Ngay sau đó, mọi người phản ứng lại lập tức đuổi theo, nhất là kẻ mạnh của ba tông, bọn chúng muốn chắc chắn rằng Diệp Thành đã chết mới cam tâm.

Hàng nghìn người tìm kiếm một cái vòng tròn chu vi mấy chục nghìn trượng trong hư không nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Diệp Thành, lúc này mọi người mới tụ tập lại với nhau, xác nhận rằng Diệp Thành đã chết dưới thiên kiếp mới an tâm.



“Thanh Vân, sau này bớt giở trò đi”, các cao thủ của Chính Dương Tông đều nhìn phía Thanh Vân Lão Tổ với vẻ mặt u ám. Vừa rồi chẳng phải Thanh Vân Tông còn đuổi giết Thánh nữ của bọn họ đó sao?

“Chưởng giáo của ta không sao là còn may, nếu có vấn đề gì thì các ngươi cứ chờ đấy”, cao thủ của Hằng Nhạc cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm cao thủ của Thanh Vân Tông.

“Vậy tốt nhất các ngươi hãy tự cầu phúc đi”, Thanh Vân Lão Tổ cười khẩy, phất tay áo dẫn người nhà mình rời đi.

Sau khi bọn họ đi, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông lại đối đầu, bởi vì lúc trước kẻ mạnh của Chính Dương Tông cũng đuổi giết Doãn Chí Bình, nếu không phải bọn họ tới kịp thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

“Các ngươi muốn đánh thì chúng ta sẽ theo bất cứ lúc nào”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh, dẫn cao thủ của Hằng Nhạc đi.

“Thanh Vân, Hằng Nhạc, sớm muộn gì các ngươi cũng bị Chính Dương ta thâu tóm”, Chính Dương Lão Tổ cười nhạo, cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, đám người lần lượt bước vào hư không bay vụt qua bầu trời như Thần hồng.

Nhưng khi rời đi, Cơ Tuyết Băng vẫn nhìn lướt qua vùng đất hoang tàn này.



Cô ta tận mắt chứng kiến thiên tài tuyệt thế chết trong lúc độ thiên kiếp, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy hơi phức tạp, kẻ năm lần bảy lượt chọc giận cô ta, kẻ năm lần bảy lượt cứu cô ta khỏi hiểm nguy đã chết, tâm trạng cô ta khó nói thành lời.

“Được rồi, không bắt được người”, sau khi kẻ mạnh của ba tông rời đi, những người hợp lực bắt Diệp Thành cũng lần lượt bỏ đi.

Sau khi bọn họ đi, những người theo dõi trận chiến cũng giải tán, không còn kịch hay nữa, bọn họ ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng trong vở kịch này bọn họ cũng phải trả giá rất đắt, hầu như ai cũng bị thương, còn có không ít người bị sét đánh thành tro bay dưới lôi kiếp! Đi hóng chuyện lại còn mất mạng.

Chẳng bao lâu, đất trời đã chìm vào im lặng.

Nhưng Nam Sở, Bắc Sở và cả Đại Sở lại không hề yên bình.

Dưới bầu trời toàn là những tiếng thở dài, tặc lưỡi và cảm thán.

“Thiên tài có một không hai như vậy mà chết đúng là quá đáng tiếc”, rất nhiều vị tiền bối già đều thầm thở dài.

“Kẻ vô liêm sỉ như vậy chết cũng đáng”, nhưng lại có nhiều người căm hận mắng mỏ.

“Hèn thì hèn, vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ, nhưng người lợi hại như vậy khắp Đại Sở này cũng không tìm được người thứ hai! Ta thấy cái danh sát thần Tần Vũ này cũng chỉ xứng với một mình hắn”, có người lên tiếng cảm thán.

“Hắn sẽ không có chuyện gì chứ!”, trong thành cổ Thiên Thu, phía lão tổ nhà họ Tô đều nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Đây, ngọc bài linh hồn của hắn vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ hắn vẫn sống”, Hồng Trần Tuyết xoè tay cho mọi người thấy ngọc bài linh hồn màu vàng.

Đất trời im ắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play