Lúc này, số lượng người đuổi theo hắn không phải một hay hai người mà cả đám đông.

Lúc này, những kẻ đuổi theo hắn không phải những kẻ vô dụng, hơn ba mươi người ở cảnh giới Chuẩn thiên, gần ba trăm người ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, gần nghìn người ở cảnh giới Không Minh, đây là trận thế lớn thế nào chứ.

Trước đó không lâu, hắn còn đang mắng chửi phía Chung Giang không phái vài người tới nhưng giờ xem ra bọn họ không tới là đúng vì có bao nhiêu người đến cũng không đủ đối đầu với đám súc sinh đằng sau.



“Cái gì? Hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, tất cả chỉ vì đuổi theo một người ở cảnh giới Không Minh?”

“Có cần phải tạo ra động tĩnh lớn như vậy không?”, tin tức này lập tức được đồn khắp Bắc Sở sau đó được truyền khắp Đại Sở, khi nghe thấy tin này, kể cả là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng bất giác tặc lưỡi.

“Động tĩnh nhỏ thì không phải là sát thần Tần Vũ nữa”, có người thở dài.

“Cũng đúng, tên tiện nhân mặt dày đó, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại động tĩnh lớn”.

“Lần này nếu mà hắn còn trốn được thì ta mang họ theo hắn luôn”, có rất nhiều người vuốt râu, mặt mày tỏ vẻ thú vị.

Rầm! Rầm!

Diệp Thành chạy ở phía trước đã lẻn vào một rặng núi, phía sau hắn là từng đám người đông như kiến truy sát vào trong.

Phía sau nữa là từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, đợi tới khi Diệp Thành chạy được ra ngoài thì cả rặng núi đã không còn, tất cả đều bị đám súc sinh đằng sau dẹp bằng.



Phía trước, Diệp Thành nhảy vào một dòng sông.

Phía sau, từng bóng người như lũ sát phạt đến.

Sau nữa, chỉ thấy từng ngọn sóng cuộn trào, đợi tới khi Diệp Thành chuồn ra ngoài thì dòng sông không còn nguyên dạng như trước mà đã hoá khô cạn.

Phía trước, Diệp Thành bay vào trong thương nguyên.

Phía sau, từng bóng hình choán đầy trời đất sát phạt vào, thế nhưng chỉ thấy thương nguyên vụn vỡ, đợi tới khi nhóm súc sinh kia sát phạt qua thì thương nguyên đã trở thành vực sâu thăm thẳm.



“Dùng thiên kiếp ép đám chó chết này mới được”, bên trong địa giới của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long cũng nhảy dựng lên, nó gào thét.

Thiên kiếp!

Diệp Thành nhướng mày, hắn không quên liếc nhìn vào hư không, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, thiên kiếp này nếu như giáng xuống thì…

“Chém, chém chết bọn chúng, nghe theo ta không sai đâu”, Thái Hư Cổ Long gằn lên thúc giục.

“Chém chết đám khốn khiếp này đi”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, hắn lớn giọng.

“Đúng….đúng là phải chém”.

“Chém”.

Trời đã gần sáng, ánh dương ấm áp bắt đầu chiếu rọi khắp mặt đất nhưng Nam Sở sau một đêm náo nhiệt thì đến giờ vẫn náo nhiệt.

Đưa mắt nhìn ra xa là từng đám người đen kịt choán cả bầu trời mặt đất giống như hải triều, có kẻ truy sát Diệp Thành, cũng có kẻ chạy tới xem kịch hay, vả lại cả đoạn đường truy sát khiến người ở tứ phương vây lại càng lúc càng đông.

Có điều, điều khiến người ta phải giơ tay tán thưởng đó là bao nhiêu người như vậy nhưng lại không có kẻ nào đuổi kịp tên súc sinh Diệp Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play