Rầm! Bịch!

Giữa đất trời, tiếng nổ ầm vang không những không ngừng lại mà ngược lại còn vang dội hơn, mỗi một âm thanh vang lên như sấm rền.



“Đại chiến hơn năm trăm hiệp mà không phân thắng bại, ba người này đúng là giỏi đánh đấm”, đã có người trầm trồ không ngớt.

“Trận đại diến kinh thiên động địa sao có thể kết thúc nhanh như vậy được?”, có người nói xong còn thẫn thờ nhìn trận chiến, cũng có người lấy ra kí ức thuỷ tinh lạc ấn cảnh tượng này vào trong có vẻ như định mang về để bán, thứ này có lẽ rất đáng tiền, mang ra chắc chắn là binh khí mạnh tuyệt đối.

“Tên tiểu tử này, có phải ngươi rảnh quá rồi không?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi vang vọng trong thần hải của Diệp Thành, “mất thời gian, cứ thế thể hiện khả năng chiến đấu đỉnh phong diệt Doãn Chí Bình là xong”.

“Ngươi đúng là chẳng hiểu gì cả”, Diệp Thành mắng lại, “đây không phải là chuyện thường, nếu ta sử dụng toàn bộ sức mạnh thì đương nhiên mạnh hơn hắn nhưng hắn sẽ đứng yên cho ta đánh sao? Nếu hắn muốn chạy thì lão tử đây cũng không ngăn được, còn ta lại bị lộ thân phận, làm không tốt sẽ bị đám đông vây đánh”.

“Hắn mạnh vậy sao?”, Thái Hư Cổ Long kinh ngạc.

“Thừa lời”, Diệp Thành vừa tấn công vừa bĩu môi: “Hôm nay lão tử đây coi như được chứng kiến sự bá đạo của Thái Hư Cổ Long rồi, mặc dù ta không dùng hết toàn lực nhưng ta lại liên thủ với Cơ Tuyết Băng ở trạng thái đỉnh phong nên đánh thế này mà không thể khiến hắn bại thì cũng đủ chứng minh sức mạnh của hắn thế nào rồi”.

“Nếu ngươi không dùng hết sức thì không thể diệt hắn được”.



“Cho nên ta cần một chiến đài chỉ có hai chúng ta”.

“Ta hiểu rồi”, Thái Hư Cổ Long hít sâu, ánh mắt nó nhìn Diệp Thành đã thay đổi, nó có thể nghe ra được sự tự tin trong lời nói của Diệp Thành, tự tin một mình có thể tiêu diệt được Doãn Chí Bình, đó không phải là sự ngông cuồng mà là một loại tín niệm, tự tin dũng mãnh vô địch.

Rầm! Đùng!

Khi cả hai đang trò chuyện thì ở một bên hư không vang lên tiếng nổ rầm trời.



Nơi đó, sương khói cuộn trào, sát khí lạnh băng, thần quang vạn đạo, khí thế sục sôi, mặc dù chỉ là mấy chục bóng hình nhưng lại như nghìn quân vạn mã đang phi nước đại.

Nếu nhìn kĩ thì đó chính là kẻ mạnh của Thanh Vân Tông, đi đầu chính là một trong những lão tổ của Thanh Vân Tông: Thanh Vân Lão Tổ.

“Giết, không để sót một tên”, Thanh Vân Lão Tổ gằn lên lạnh lùng đầy uy nghiêm.

Ngay lập tức, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông với sát khí ngút trời lao đến, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín với uy lực mạnh mẽ sát phạt đến.

Mẹ kiếp!

Thấy những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt đến, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không nói thêm lời nào mà quay người toan bỏ chạy.

Nên biết rằng chín tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thanh Vân Tông đều mạnh như lão tổ, còn mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nếu cùng đánh về phía này thì sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Phía này, Cơ Tuyết Băng cau mày, hít vào một hơi thật sâu, cô không thể không quay người lướt đi như một đạo thần mang.

Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, sắc mặt của hắn vô cùng tôi độc, khả năng chiến đấu cũng ngút trời, nhưng hắn cũng không thể không dè chừng, trước đó hắn tính kế hại Thanh Vân Tông khiến Thanh Vân Tông tổn thất nghiêm trọng, người của Thanh Vân Tông chỉ muốn tìm hắn tính sổ, hiện giờ thấy trận thế khổng lồ đó của Thanh Vân Tông, nếu bọn họ tha cho hắn mới là lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play