“Cái này thì ta không biết”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu, “chúng ta từng là một thể nhưng sau khi bị Huyền Thần trảm thành ba phần thì kí ức được tiếp nối không giống nhau, mật pháp mà ta biết thì chưa chắc hai Thái Hư Cổ Long Hồn còn lại cũng biết, còn những bí pháp thần thông mà chúng biết chưa chắc ta đã biết”.
“Cái này thì ta hiểu”, Diệp Thành gật đầu.
“Ta nói này, không phải ngươi chỉ định đứng ngoài nhìn chứ?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành như thể nó có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến giữa Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình thông qua chín phần phân thân: “Người thương trước kia của ngươi không phải là đối thủ của Doãn Chí Bình, trong cơ thể của Doãn Chí Bình có Thái Hư Cổ Long Hồn, có lẽ nó rất hiểu về sự cực đoan trong bí pháp của thần tộc”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn vào hư không.
Ở đó, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình đang đại chiến nảy lửa nhưng điều khiến hắn phải bất ngờ đó là hôm nay Cơ Tuyết Băng có phần khác thường, giống như phát điên vậy, tấn công không màng cái giá phải trả.
Có điều mặc dù khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng mạnh mẽ nhưng lại bị Doãn Chí Bình kiềm hãm, cũng đúng như Thái Hư Cổ Long nói, bí pháp huyền linh của cô mỗi lần thi triển đều bị áp chế, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm máu huyền linh.
Ngược lại, nhìn sang Doãn Chí Bình, hắn căn bản bình an vô sự, khả năng chiến đấu mạnh mẽ của hắn khiến Diệp Thành có phần kiêng dè, hắn chiếm ưu thế vả lại mỗi lần thi triển bí pháp thần thông đều khiến Cơ Tuyết Băng thảm hại.
“Mắc dù ta rất muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi nhưng thấy ngươi hống hách như vậy nên lão tử đây không vui”, Diệp Thành lập tức bước vào hư không sát phạt về phía trước.
“Ấy, Tần Vũ cũng tham gia vào trận đại chiến rồi”, hành động của Diệp Thành kéo theo sự chú ý của người quan sát ở tứ phương.
“Tám phần là vậy”, có lão bối vuốt râu: “Xem ra hắn liên thủ với Cơ Tuyết Băng để diệt Doãn Chí Bình rồi, nếu được thì hắn chính là đệ tử xếp đầu trên bảng Phong Vân”.
“Người xếp thứ hai và thứ ba liên thủ với nhau đánh lại đệ tử xếp đầu trên bảng Phong Vân, trận chiến này quả thực hết sức đặc sắc”, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng cả lên.
“Thưởng cho ngươi một đao”, khi mọi người đang nói thì Diệp Thành đã sát phạt vào trong vòng chiến đấu, hắn không nói thêm lời nào, cứ thế tung ra một đạo đao mang cái thế.
Thấy vậy, Doãn Chí Bình vừa định sử dụng bí pháp đánh trọng thương Cơ Tuyết Băng thì lập tức dừng lại và cau mày.
Hắn giơ tay, bàn tay được huyễn hoá thàn hình vuốt rồng đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành.
“Sao thế, ngươi cũng muốn chơi à?”, Doãn Chí Bình mỉa mai.
“Đao này của ta chuyên trảm súc sinh”, Diệp Thành không nhìn sang Doãn Chí Bình mà hả hơi lên bá long đao sau đó không quên dùng vạt áo lau thanh đao.
Nghe vậy, Doãn Chí Bình lanh mặt hẳn lại, sắc mặt hắn trông dữ dằn thấy rõ.
“Giúp ta giết hắn, ân oán giữa chúng ta coi như xoá bỏ”, phía này, Cơ Tuyết Băng trông vô cùng thảm hại, cô truyền âm cho Diệp Thành.
“Giúp ta giết hắn thì ân oán giữa chúng ta có thể xoá bỏ”, khi Diệp Thành đang lau Bá Long Đao của mình thì Cơ Tuyết Băng đã truyền âm vào thần hải của hắn.
Nghe lời này, Diệp Thành nhướng mày, tiếp tục lau Bá Long Đao: “Rốt cuộc cô với hắn có mối thù lớn nhường nào vậy?”
“Không chết không thôi”, giọng Cơ Tuyết Băng thờ ơ nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy hy vọng. Ý cô ta rất rõ ràng, đó là mong Diệp Thành có thể giúp đỡ, dựa vào sức của một mình cô ta thì rất khó có thể giết dược Doãn Chí Bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT