Rầm!
Diệp Thành lập tức trúng chiêu, cả người bay ra khỏi khu vườn nhỏ.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành chửi thầm một tiếng, suýt thì bị đánh tơi bời.
Vút!
Tiếng gió vút qua, một đạo Thần hồng rực rỡ cũng bay ra khỏi khu vườn nhỏ, nhìn kỹ lại thì đó là một bóng người tuyệt đẹp, chẳng phải chính là Cơ Tuyết Băng sao? Còn cô ta phá giải phong ấn mà Diệp Thành đặt ra như thế nào thì không ai biết.
Bên này, Diệp Thành bay ra ngoài cũng đã nhìn thấy Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
“Chết tiệt, cô ta phá giải phong ấn bằng cách nào vậy?”, Diệp Thành thầm chửi, hắn quá sơ ý, đánh giá thấp khả năng của Cơ Tuyết Băng.
“Hôm nay thù mới nợ cũ tính một lần luôn”, Cơ Tuyết Băng bước lên biển Huyền Linh, khí phách hiên ngang, mà vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng. Mấy ngày nay cô ta bị tên mặt dày Diệp Thành làm cho tức nghẹn, bây giờ đã phá giải được phong ấn, cô ta có thể không tìm hắn tính sổ được sao?
“Tính thì tính, ta sợ cô chắc?”, Diệp Thành đứng vững, xoay khớp cổ, khí huyết màu vàng kim lập tức dâng lên, hắn bước trên tinh hà màu vàng rồi lao tới.
“Lần này ta sẽ tự tay tháo bỏ mặt nạ của ngươi”, giọng Cơ Tuyết Băng lạnh lùng mà nhẹ nhàng, cô ta bước trên biển Huyền Linh, một chưởng tung ra vân hải.
“Nếu muốn tháo bỏ mặt nạ của ta thì phải trá giả”, ý chí chiến đấu của Diệp Thành ngút trời, hắn không lùi mà tiến, đẩy ra một vùng tinh hà.
Ầm!
Vân hải và tinh hà va vào nhau, hư không sụp đổ từng tấc, cả thành cổ đều bị ảnh hưởng, đền điện lầu các nối tiếp nhau đổ xuống, từng bóng người chật vật chạy ra.
“Mẹ kiếp, ai đang đánh nhau vậy?”, ngay sau đó, tiếng chửi bới vang lên không ngớt hình thành một cơn thuỷ triều, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên khoảng hư không.
“Tần Vũ? Cơ Tuyết Băng?”, mọi người lập tức sửng sốt, không ngờ lại nhìn thấy hai người này ở đây, lại càng không ngờ hai bên đang đại chiến sẽ là bọn họ.
“Không ngờ hai người họ lại ẩn thân ở đây!”, vẻ mặt mọi người trở nên kỳ quái, Tần Vũ đang bị cả Đại Sở truy nã, không ngờ lại ẩn mình trong toà thành nhỏ chim chóc không thèm đậu này. Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể mà Chính Dương Tông đang tìm đến phát điên, không ngờ cũng ở trong toà thành nhỏ này.
Keng!
Khi mọi người còn đang bàn tán thì Cơ Tuyết Băng đã lấy Huyền Linh Thần Kiếm ra chĩa vào Diệp Thành.
Huyền Linh Đạo Pháp, Vạn Kiếm Tru Tiên!
Theo tiếng hô của Cơ Tuyết Băng, đất trời rung lên, sau đó chỉ nghe thấy tiếng gươm kiếm, từng luồng kiếm khí sắc bén xuất hiện khắp bầu trời, nhiều đến mức khiến da đầu mọi người tê dại, mỗi luồng kiếm khí đều loé lên thần mang ba màu, điểm xuyết trên hư không, vô cùng lộng lẫy.
Thấy thế, Diệp Thành quay lại, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu vàng, hắn đột nhiên vung lên, chỉ vào Cơ Tuyết Băng.
Nhất Kiếm Phi Hoàng, Vạn Trận Tề Thiên!
Sau tiếng hừ lạnh của Diệp Thành, đất trời lại lần nữa rung lên, trường kiếm rung lên giống như phượng hoàng gào thét, từng luồng kiếm khí màu vàng hiện ra, bao phủ cả đất trời, số lượng không thể ước lượng bằng mắt thường, từng luồng kiếm khí đều có ánh sáng vàng chói lọi, chiếu sáng bầu trời, cực kỳ bắt mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT