Một điện ở Bắc Sở, rất nhiều thế gia, ba tông ở Nam Sở, rất nhiều cao thủ ẩn mình, rất nhiều lão tổ thế gia tu luyện đều tham gia.
Điều quan trọng nhất là những thế lực, cao thủ này đều không quan tâm kẻ bị bắt là người nhà ai, chỉ cần nhìn thấy là bắt, bắt xong mang đi đòi tiền chuộc, nhận tiền chuộc xong lại đi bắt tiếp, ngươi bắt, ta cũng bắt, kiếm tiền nhanh mà!
Thậm chí bắt xong còn không biết là người nhà ai, cũng không biết thông báo cho nhà nào đến đón người.
Vô liêm sỉ nhất là một số người nhận tiền chuộc xong cũng không thả người, đến nơi khác tiếp tục lộng hành.
Không biết từ bao giờ, vùng đất rộng lớn này đã hình thành một thị hiếu: Bắt người, đòi tiền chuộc, bắt người, đòi tiền chuộc…
“Tạo nghiệp rồi”, trong tửu lâu ở thành cổ, Diệp Thành ho khan một tiếng, bất giác day đầu mày.
Chính bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có kết quả thế này.
Mục đích ban đầu của hắn là làm nhiễu loạn tầm nhìn của ba tông bằng cách bắt người, chuyển hướng sự chú ý của bọn họ, ai ngờ sự việc ngày càng rắc rối, đến giờ lại không kiêng nể gì thế này.
“Hay là ta lại tìm người đánh cho hắn một trận nhé?”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, nhìn Diệp Thành qua màn nước, Phục Nhai vuốt râu nghiêm túc hỏi.
“Ra tay nhẹ một chút”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT