Nên biết rằng thực lực của Cơ Tuyết Băng vô cùng mạnh mẽ, kể cả là là hắn nếu không dùng hết sức cũng không thể nào đánh bạid dược cô, thế nhưng có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không đồng nghĩa với việc có thể phong ấn hoặc phế được Cơ Tuyết Băng, nếu như Cơ Tuyết Băng muốn trốn thì hắn căn bản rất khó có thể chặn lại.

Đã nghĩ được tới đây nên Diệp Thành đương nhiên sẽ không để cho Cơ Tuyết Băng hồi phực sức chiến đấu, thả đi dễ dàng nhưng bắt lại lại vô cùng khó, đó là cả quá trình hết sức gian khổ.

“Trông chừng cô ta”, trong ánh mắt lạnh lùng của Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành đã quay người rời khỏi tiểu viên, trước khi đi hắn không quên ra lệnh cho phía Chu Ngạo.



Vả lại giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên, hắn đã đưa ra một quyết định đó chính là khi quay lại tiểu viên này, hắn sẽ không hề do dự mà phế đi Cơ Tuyết Băng.

Mặc dù Diệp Thành biết vấn đề về lập trường có thể khiến hắn phải phế đi Cơ Tuyết Băng từ lâu rồi nhưng con người mà, cho dù vô tình cũng sẽ nghĩ tới những ý niệm cũ, muốn phế đi người thương trước kia thì cần một khoảng thời gian để quyết định còn giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên thì hắn đã hạ quyết tâm này rồi.

Ra khỏi tiểu viên, Diệp Thành đi vài vòng rồi mới bước vào một tửu lâu.

Tửu lâu hiện tại rất ít người qua lại, phần lớn đều đi xem náo nhiệt cả.

Diệp Thành đi lên lầu ba tìm một nơi gần cửa sổ, hắn gọi một vò rượu vừa nhìn vào hư không vừa nhàn nhã nhâm nhi.

Hôm nay Nam Sở quả là náo nhiệt vì đệ tử của tam tông bị trói dấy lên làn sóng vô hình.

“Làm vậy có phải tiểu nhân không nhỉ?”, Diệp Thành vừa nhâm nhi rượu vừa gãi tai.

“Đê tiện là vô địch”, Thái Hư Cổ Long vừa tỉnh dậy đã hào hứng lên tiếng: “Có điều chiêu này của ngươi không có tác dụng rồi, sự lợi hại của việc tranh đấu giữa tam tông sẽ khiến vài ngày tiếp theo đây không hề yên bình, e rằng không ai rảnh mà đi quan tâm tới ngươi đâu”.

“Bọn họ không quan tâm ta thì ắt có kẻ quan tâm ta”, Diệp Thành nhấp rượu, “chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông rất hung hiểm, không biết có bao nhiêu người đang truy đuổi ta đây”.

“Ngươi ranh mãnh như thế, không sao đâu”.

“Sao ta cảm thấy như ngươi đang chửi ta thế nhỉ?”, Diệp Thành liếc nhìn Thái Hư Cổ Long.



Thái Hư Cổ Long bèn cười xoà: “Này, ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp, ngươi xử Cơ Tuyết Băng đi cho ta”.

“Cút…”

Màn đêm buông xuống, nhưng Nam Sở vẫn không yên tĩnh.

Biết lứa đệ tử cuối cùng đã được chuộc, sự yên bình ngày hôm nay của Nam Sở mới tạm thời chấm dứt.

Tất cả các đệ tử đang tu luyện bên ngoài, lập tức trở về tông môn!

Chẳng bao lâu, các lão bối của ba tông ở Nam Sở đã hạ lệnh này, đề phòng các đệ tử lại bị bắt thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play