Rầm! Đùng!

Sáng sớm, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông đã ra khỏi tông, cứ thế đi về phía đỉnh núi Địa Long.

Cũng giống như mấy lần trước đó, nhìn từ xa, đỉnh Địa Long cũng chật kín bóng người.



Có điều lần này người ngồi trên phiến đá lại là người của Thanh Vân Tông.

Không lâu sau đó, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông sát phạt đến, mặt mày ai nấy đều tôi độc, khí tức mạnh mẽ, uy lực mạnh mẽ nối liền với nhau khiến hư không như rung chuyển.

“Thả người”, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông rất dứt khoát, vừa đáp xuống, bọn họ đã hắng giọng sau đó còn không quên ném ra một cái túi đựng đồ.

Lúc này, kể cả là người của Thanh Vân Tông thì cũng không thể phản ứng kịp vì đến một câu bọn họ cũng chưa phải lên tiếng.

Thế nhưng không lên tiếng cũng tốt, hai bên như hiểu ý nhau, vì nói nhiều thực ra cũng vô ích, vẫn nên dứt khoát một chút vân hơn, ngươi đưa tiền ta thả người, ngươi đưa người về nhà ta cũng quay đi không ai liên quan gì đến nhau.

Sự dứt khoát của hai bên khiến những người tới xem kịch không kịp phản ứng lại khiến giao dịch từ đầu tới cuối chỉ diễn ra chưa tới mười giây.

Không lâu sau đó, vài giọng nói liên tiếp vang lên về cơ bản đều là đòi tiền chuộc.

Về điểm này thì người ở tứ phương đã quá quen, lúc người của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông bị trói chẳng phải cũng thế này sao? Đều có một, hai tên bị trói rồi lại đến cả đám bị trói.

Đã có tâm lí chuẩn bị trước thì kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông không hề thể hiện ra sự phẫn nộ của mình, cứ thế dẫn người sát phạt tới.

Những kẻ mạnh tới chuộc người của Hằng Nhạc Tông vô cùng dứt khoát, cũng giống như lần đầu tiên, sau khi đáp xuống, bọn họ không nói lời nào, cứ thế đưa tiền đón người về, tốc độ rất nhanh.

“Đúng là niềm vui bất ngờ”, trong đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn bật cười lạnh lùng, ông ta không ngờ Thanh Vân Tông lại chĩa mũi dùi về phía Hằng Nhạc Tông.

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên khắp nam sở: “Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn chuộc người, quá hạn không đợi”.

Ngay lập tức, Thành Côn đứng bật dậy, giây phút trước ông ta còn đang tỏ thái độ sảng khoái thì giây phút này sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, cuối cùng là chưng ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

Thế rồi kẻ mạnh của Chính Dương Tông cứ thế sát phạt ra ngoài liên tục, vả lại dẫn đầu còn là lão già mặc y phục tím.

“Thanh Vân Tông, mang tiền lên đỉnh Hoa Sơn chuộc người”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí mặt mày đang sảng khoái thì giọng nói này vang vọng vào trong.

“Khốn khiếp”, sắc mặt Công Tôn Trí đột nhiên sầm hẳn lại.

Tiếp đó, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt ra khỏi tông môn, cứ thế tiến thẳng tới đỉnh Hoa Sơn.

“Dám tính kế với ta phải trả giá”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình bật cười lạnh lùng.

Có điều hắn vừa dứt lời thì một âm thanh đã vọng vào: Hằng Nhạc Tông, đem tiền lên đỉnh Thanh Sơn chuộc người.

A…!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play