Đáng hận nhất không phải điều này, mà là cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa điều tra ra được kẻ nào gài bẫy mình.

“Theo ta thấy chắc chắn là người của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”, phía dưới, lão già áo tím đi chuộc người hừ lạnh: “Đấu trực tiếp không bằng chúng ta nên chơi xấu từ phía sau đây mà”.

“Vậy chúng ta cũng đi bắt người của họ”, Thành Côn đang bực mà không có chỗ trút, vì vậy lập tức hạ lệnh, đương nhiên ông ta đã kết luận rằng nhóm bắt cóc kia là người của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông.



Hơn nữa cho dù có phải người của Hằng Nhạc với Thanh Vân không thì ông ta cũng vẫn quyết định bắt, sai thì sai thôi.

Ý ông ta đã quá rõ ràng, bốn đệ tử của Chính Dương Tông bị bắt một cách vô duyên vô cớ, hao tổn rất nhiều tiền, kiểu gì cũng phải kiếm tiền lại, lão tử không quan tâm ngươi có phải hung thủ hay không, cứ bắt đã rồi tính.

Chẳng bao lâu sau, các cao thủ ẩn mình của Chính Dương Tông lần lượt hành động, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám.

Đêm nay Nam Sở rất hỗn loạn, một đoàn người bay trong bóng đêm đi làm chuyện xấu.

“Tiếp theo đây sẽ là Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”, trong khu vườn nhỏ của thành cổ, Diệp Thành một tay cầm quyển sổ ghi chép, một tay ôm bình rượu, nhàn nhã thoải mái nhấp một ngụm rượu: “Kiếm tiền kiểu này nhanh thật”.

“Lão đại, nói thật cho chúng ta biết rốt cuộc đây có phải kiệt tác của ngươi không?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn chằm chằm Diệp Thành.

“Mọi người nghĩ sao?”, Diệp Thành nở nụ cười thần bí.

“Nhìn nụ cười gian này, chắc chắn là kiệt tác của huynh rồi”, mọi người nói một câu đầy ẩn ý sâu xa.

“Thanh Vân Tông mang tiền đến núi Thiên Lang chuộc người đi”, màn đêm tĩnh mịch vì câu nói này mà trở nên náo nhiệt.

“Thế này là thế nào?”, Diệp Thành đang nói chuyện với phía Chu Ngạo không khỏi đứng lên, nhìn về nơi phát ra âm thanh với vẻ mặt kỳ lạ: “Theo kế hoạch, không phải ngày mai mới đến Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông sao?”

“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Đêm nay Nam Sở chắc chắn không thể yên bình”, chẳng mấy chốc đã có tiếng người vang lên.

Dưới màn đêm, mọi người lại túm năm tụm ba kéo nhau bay về một hướng.

Trên đời này đúng là nhiều người rảnh rỗi, ở đâu có chuyện là chạy tới hóng, lũ lượt kéo nhau tới núi Thiên Lang.



“Chuyện gì vậy!”, ở ngọn núi đến chim còn không đậu, có một tên đang vác bao tải giật mình nhìn những bóng người bay ngang qua bầu trời, điều đáng nói là đầu tên này sáng bóng, dưới trời tối trông như chiếc bóng đèn.

Người này không cần nói nhiều cũng biết, chính là Long Nhất.

“Không phải ngày mai mới bắt đầu sao?”, Long Nhất nhìn bao tải trên vai, sau đó lại nhìn từng bóng người lướt qua trên hư không.

“Thay đổi kế hoạch rồi à?”, Long Nhất sờ đầu, sau đó biến mất trong màn đêm.

Không biết bao lâu sau hắn ta mới dừng lại ở nơi sâu trong quần sơn.

Chẳng mấy chốc có tiếng gió vang lên, ba bóng đen bay tới không theo thứ tự cụ thể, đưa mắt nhìn sang thì thấy lão tổ nhà họ Tô, Bạch Dịch và Hắc Bào, trên vai ba người đều vác theo bao tải, trong bao tải không cần nói cũng biết chính là người của Thanh Vân Tông.

Hế?

Nhìn thấy ba người kia, Long Nhất cũng giật mình.

Bốn người họ phụ trách bắt cóc người của Thanh Vân Tông, bây giờ cả bốn đều ở đây, hiển nhiên người đòi tiền chuộc của Thanh Vân Tông lúc này không phải người của họ.

“Xem ra có kẻ khác bắt cóc người của Thanh Vân Tông rồi!”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Nhưng sẽ là thế lực nào đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play