“Đúng là chúng ta không thù không oán”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Nhưng dạo này ta đang thiếu tiền, nghe nói Chính Dương Tông các ngươi giàu có nên bắt một tên”.
“Ta…”, lão già mặc áo bào tím của Chính Dương Tông suýt thì hộc máu bởi câu nói này của Cổ Tam Thông. Con mẹ nó, đây là lý lẽ gì? Chính Dương Tông giàu có thì đệ tử nhà ta đáng bị bắt sao?
“Đừng nhiều lời nữa, một tay đưa tiền, một tay trả người”, Cổ Tam Thông mất kiên nhẫn giơ hai ngón tay: “Không nhiều, hai triệu linh thạch thôi, tiểu tử kia đáng giá này”.
Phổi của lão già kia đã sắp nổ tung, nhưng thấy Hoa Vân nước mắt lưng tròng nhìn mình, ông ta vẫn phải hít vào một hơi, kìm nén ý muốn động thủ, ném ra một túi đựng đồ: “Thả người”.
“Được thôi”, Cổ Tam Thông cũng thẳng thắn, nhận túi đựng đồ xong liền đá Hoa Vân đi, sau đó biến mất, không cho Chính Dương Tông cơ hội ra tay.
“Điều tra cho ta!”, lão già áo tím của Chính Dương Tông gào thét như con chó điên.
“Chậc chậc chậc! Thế mà đã kiếm được hai triệu linh thạch rồi”, người vây xem đều cảm thán.
“Kiếm tiền kiểu này nhanh thật đấy”, rất nhiều người sờ cằm, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, không biết đang tính toán chuyện gì.
“Tính cả Hoa Vân thì chắc đây là người thứ ba của Chính Dương Tông bị bắt”, có người lẩm bẩm: “Bọn bắt cóc không ngốc, chỉ chọn đệ tử thiên tài của Chính Dương Tông mà ra tay, không biết còn đệ tử nào bị bắt nữa không”.
“Nếu bắt thêm người nữa thì đủ tạo thành một bàn mạt chược đấy”.
“Nào nào nào, chỗ ta vẫn còn đây”, chẳng mấy chốc, một giọng nói đã truyền khắp tứ chúng: “Chính Dương Tông mang hai triệu linh thạch đến đỉnh Thanh Sơn chuộc đệ tử bảo bối nhà các ngươi về, quá hạn không chờ”.
“Mẹ kiếp”, đột nhiên không gian xung quanh vang lên toàn những tiếng chửi thề.
“Có phải đã bàn bạc trước hết rồi không?”, có ai đó thốt lên.
“Theo ta thấy, hôm nay bọn bắt cóc không định để cho các cao thủ của Chính Dương Tông tới chuộc người trở về đâu, cứ hết người này lại tới người khác thế này!”
“Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?”, cao thủ của Chính Dương Tông vừa rời khỏi đỉnh Hoa Sơn liền nghe thấy câu này, ai nấy cũng như trúng xuân dược mà nhảy cẫng lên hơn ba trượng.
Còn những cơ thể của Triệu Thanh, Trường Thiên Chân Nhân và lão tổ nhà Vũ Văn thì về cơ bản đều tàn phế, hắn đương nhiên không thu nhận vì cho dù hắn có thể luyện thành Âm Minh Tử Tướng thì cũng chỉ là hàng hạ phẩm, so với những Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong thì còn kém xa.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là hắn thiếu hồn linh ti ngọc vả lại còn thiếu trầm trọng, số hồn linh ti ngọc trong tay hắn hiện giờ về cơ bản đều do hắn lục được từ kẻ mạnh của Chính Dương Tông, miễn cưỡng cũng đủ dùng để luyện chế ra hai Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Không lâu sau đó, tiên hoả và thiên lôi lần lượt bay ra, huyễn hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
“Luyện cho kĩ, đừng có lười biếng”, Diệp Thành nói rồi không quên phất tay lấy ra rất nhiều nguyên liệu.
Mặc dù hai tên này không thể nói chuyện nhưng đều hiểu ý gật đầu để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT