“Có người trong lòng?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Sở Huyên đứng bật dậy, nhìn hắn với vẻ mặt hiếu kỳ, còn tự lẩm bẩm tính toán: “Người đó là ai chứ? Người của Hằng Nhạc Tông sao?”
Nhìn đôi mắt Sở Huyên tròn to, Diệp Thành ho hắng.
Bảo người ta nói thế nào bây giờ, nói người mà mình thích ở cảnh giới Không Minh sao? Nói người đó trông giống hệt sư phụ sao? Nói chúng con đã từng ân ái bên nhau trong sơn động sao?
Diệp Thành thực sự không biết phải mở lời thế nào, việc đêm đó cũng chỉ có hai người biết, hắn không muốn người thứ ba biết, thứ nhất là sợ người ta trả thù, thứ hai ấy mà, nếu nói chuyện ân ái đêm đó ra thì thật sự là có phần e ngại.
“Ta hỏi ngươi đấy”, bên dưới gốc cây, Sở Huyên cầm một cây gậy gỗ chọc chọc Diệp Thành. “Bí mật ạ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng hắn cũng nói ra câu này.
Sau đó, sau đó, sau đó thì hắn đã trông thấy Sở Huyên xắn tay áo.
A….!
Ngay lập tức, bên dưới vực thẳm cheo leo là tiếng gào thét thấu trời.
Tới gần sáng, Sở Huyên mới tức tối bay ra khỏi đó, chỉ để lại Diệp Thành vẫn còn đang lơ lửng trên cây.
“Bà điên”, thấy Sở Huyên rời đi, Diệp Thành lẩm bẩm.
Diệp Thành cố gắng vùng vẫy và phát hiện sợi dây thừng trói mình không phải là loại dây thừng bình thường mà chính là một loại binh khí tế luyện, với tu vi và thực lực của hắn thì căn bản không thể thoát ra được.
“Tiên hoả, trông vào ngươi cả đấy”, trong lúc bất lực, Diệp Thành đặt hết niềm tin vào tiên hoả của mình.
Vù!
Tiên hoả có linh tính, nó khẽ bùng lên sau đó thoá ra khỏi vùng đan hải, cứ thế bao quanh sợi dây đang trói Diệp Thành, luyện hoá hết những linh khí bên trong sợi dây.
Dây thừng mất đi linh lực nên không khác dây thừng bình thường, Diệp Thành chỉ cần dùng chân khí là nó đã đứt ra rồi.
Sau khi làm đứt dây thừng, Diệp Thành mới chui vào bên dưới vách đá, ngẩng đầu nhìn lên trên, mà chỉ có thể nhìn thấy toàn mây và sương vì thật sự thì vực thẳm quá sâu.
“Thôi bỏ đi”, Diệp Thành bực bội, những cây dây leo từ trên kia buông xuống cũng không ít nhưng muốn trèo lên kia thì không phải dễ như chơi.
“Sư phụ, không phải người đi thật rồi chứ?”
“Người đừng để con ở đây một mình chứ, con còn muốn tham gia thử thách ở rừng hoang”.
“Bà điên kia….”
Diệp Thành gào thét một hồi mà không nghe thấy hồi âm, cuối cùng, hắn đành bất lực ngồi lên mấy cây thân leo, vò đầu bứt tai thầm nghĩ gặp phải vị sư phụ này đúng là đen đủi.
“Được lắm”, Diệp Thành tức tối, hắn đành ngoan ngoãn đợi Sở Huyên tới đón mình, nếu không, cứ bám cây dây leo mà leo lên kia thì nhất định sẽ bỏ lỡ thử thách ở rừng hoang.
Vù!
Đúng lúc này, tiên hoả của hắn không được triệu gọi mà nhảy ra ngoài, sau khi bay quanh Diệp Thành, nó cứ thế nhảy nhót trong không trung.
Ấy!
Thấy tiên hoả, Diệp Thành chợt sáng mắt như nghĩ ra gì đó. “Ngươi biết bay phải không?”, Diệp Thành nhảy lên, hắn vuốt ve tiên hoả của mình. Hôm đó hắn tận mắt chứng kiến tiên hoả của mình bay xuống vực thẳm, rồi lại bay lên.
Nghe triệu gọi của Diệp Thành, tiên hoả đang nhảy nhót ngoan ngoãn về bên Diệp Thành.
“Có thể đưa ta lên kia không?”, mắt Diệp Thành sáng lên nhìn tiên hoả.
Tiên hoả như hiểu ý, lập tức bay xuống dưới chân Diệp Thành sau đó hai ngọn lửa không ngừng biến lên to hơn trở thành hai áng mây lửa màu vàng kim sáng lấp lánh.
Diệp Thành nhấc chân, hắn dẫm lên trên ngọn lửa và nhận ra đám mây mà ngọn lửa hoá thành bồng bềnh và mềm mại, giống như kẹo bông vậy.
Hi hi hi!
Diệp Thành cười khúc khích.
Đi thôi!
Sau mệnh lệnh của hắn, đám mây do tiên hoả hoá thành cứ thế bay lên trời.
“Ôi chao ngươi đi chậm thôi”, trên đám mây, Diệp Thành chao đảo, chỉ sợ tiên hoả không để ý khiến hắn ngã nhào xuống dưới, nếu mà ngã xuống dưới kia thì chỉ có thể nằm một đống mà thôi.
Tiên hoả có vẻ rất hiểu ý người, tốc độ giảm rõ rệt, nó đi lên cao từ từ chầm chậm.
Sau khi đứng vững, Diệp Thành phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, hắn có thể thấy những đám mây bồng bềnh trôi. Mặc dù là tu sĩ nhưng đây là lần đầu tiên hắn bay cao như vậy, nghĩ thôi cũng đã là cảm giác chẳng hề chân thực gì rồi.
“Trước đây sao ta không phát hiện ra nhỉ?”, Diệp Thành phấn khởi, hắn không quên vỗ vỗ vào tiên hoả bên dưới.
Các tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, Nhân Nguyên nếu muốn lên trời thì phải có phi kiếm, tu vi đạt tới cảnh giới Linh Hư có thể dùng Thần Hồng, còn muốn ngự không phi thiên thì tu vi ít nhất phải đạt cảnh giới Không Minh mới được.
Hiện giờ, tiên hoả của hắn có thể hoá thành đám mây sắc màu đưa hắn lên trời, nó giống như linh thú biết bay, lại giống như Thần Hồng và phi kiếm, vả lại không hề tiêu hao chân khí của cơ thể, điều này đối với hắn là cả một sự bất ngờ ngoài mong đợi.
“Nếu như sau này gặp nguy hiểm, có thể dựa vào mày ngự không trốn chạy rồi”.
“Tiên hoả, mày đúng là bảo bối của tao”.
“Cứ thế bay lên trời”, Diệp Thành không loạng choạng nữa mà nhảy lên, thích ứng với độ cao này, sau đó cánh tay của hắn vung lên chỉ về phía trước.
Tiên hoả hiểu ý, tăng nhanh tốc độ, giống như một đạo ánh sáng vàng kim bay vọt lên trời, cứ thế rẽ từng tầng mây, cảm giác tiếng gió vù vù bên tai khiến Diệp Thành khoái chí cười hân hoan.
Không quá một phút, Diệp Thành đã đáp được lên tới rìa vực thẳm của Linh Thảo Viên.
“Con chào Lâm trưởng lão ạ”, Diệp Thành tiến lên trước cung kính hành lễ.
“Sao ngươi lại ở Linh Thảo Viên, ngươi đến đây từ khi nào?”, Lâm Thanh Sơn nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghi hoặc, “sao ta không phát hiện ra ngươi đi vào, ngươi…ngươi chui từ đâu ra vậy?”
Khụ khụ…
Nghe Lâm Thanh Sơn hỏi vậy, Diệp Thành ho hắng: “Cái đó…. là sư phụ của con tu luyện bên dưới vực thẳm, là sư phụ đưa con lên đây ạ”.
“Sở Huyên sư muội ở bên dưới?”
“Lâm trưởng lão, con còn có việc, con đi trước đây ạ”, phía này, Diệp Thành tự biện ra lý do rồi chuồn thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT