Lúc này bọn họ đã hoàn toàn tin lời Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nói.
Ban đầu bọn họ còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thành hào phóng đúng như lời hai người kia nói.
Lúc này mọi người nào còn không phục, trong lòng lập tức tràn đầy nhiệt huyết, trước kia ở Thanh Vân Tông bọn họ sẽ không có vinh dự lớn thế này, họ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ được Diệp Thành ưu ái thế này, làm cho bọn họ cảm thấy bản thân vẫn rất có tiềm lực.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã chọn xong binh khí và bí pháp.
Tiếp đó tới lượt tiên hoả và thiên lôi ra sân.
A!
A!
Không lâu sau, tiếng la hét đinh tai nhức óc vọng lại từ căn lầu các.
Bên ngoài, Cơ Tuyết Băng nghe những tiếng hét này thì không khỏi nhíu mày lần nữa, vẻ mặt vẫn rất kỳ lạ.
Ngay từ lúc Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn dẫn mấy người kia tới là cô ta đã nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, tự hỏi sao Tần Vũ do Diệp Thành đóng giả lại qua lại gần gũi với đệ tử của Thanh Vân Tông thế?
Không bao lâu, Chu Ngạo và những người khác lần lượt đi ra.
Còn mấy chục đệ tử mà hai người dẫn về đều thần thái phấn chấn, quan trọng nhất là khí thế của họ đã mạnh hơn gấp mấy lần lúc trước, khiến Cơ Tuyết Băng lại lần nữa phải kinh ngạc.
Tất nhiên khi nhìn thấy Cơ Tuyết Băng, mọi người lại tặc lưỡi cảm thán, nhìn thấy Cơ Tuyết Băng bị trói ở đây, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng họ vẫn không khỏi thở dài cảm thán.
“Cảm giác như đang mơ vậy”, nhìn Cơ Tuyết Băng, mọi người lại bắt đầu không kìm được thở dài.
“Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết đó!”
“Ta nói mà, đi theo lão đại là chuẩn, cấm có sai”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều cười bảo.
“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành từ lầu các đi ra, hắn lắc đầu rồi lại vuốt tóc: “Ta…”
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn chuộc người đi, quá hạn không chờ”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị tiếng nói từ phương xa vọng lại cắt ngang.
“Động tác khá nhanh đấy”, Diệp Thành sờ cằm cười ung dung, hắn có thể nghe ra được đó là giọng của Chung Ly.
Nhưng hắn cười một lúc thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Cơ Tuyết Băng.
“Nhìn ta làm gì, lần này không phải ta”, Diệp Thành vô tội xoè tay, nhún vai.
“Không phải ngươi thì cũng liên quan đến ngươi”, ánh mắt Cơ Tuyết Băng càng lạnh lùng hơn, không biết là tức vì người của Chính Dương Tông lại bị bắt hay vì chuyện tối qua.
“Câu này của cô sai rồi”, Diệp Thành đáp trả: “Đúng là ta đã từng bắt trói người, nhưng không thể cứ liên quan đến bắt trói người là lại đổ trách nhiệm lên đầu ta! Muốn trách thì chỉ trách bình thường Chính Dương Tông cô làm quá nhiều chuyện xấu, có quá nhiều kẻ thù. Nhìn xem, lại nữa rồi kìa! Đây gọi là báo ứng hiện đời”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT