“Không phải ta đã nói rồi sao! Xuất gia rồi”, Diệp Thành thản nhiên nói, trong đầu bất giác hiện lên cái đầu bóng loáng của Long Nhất.
“Ngươi chán sống rồi!”, người của Thanh Vân Tông nói rồi lập tức xông tới.
“Chặn bọn họ lại”, Chính Dương Lão Tổ chợt quát lên, ông ta không quan tâm sự sống chết của Diệp Thành, vấn đề là phân thân này của hắn gắn liền với mạng sống của Thánh nữ nhà họ, nếu bị Thanh Vân Tông giết chết thì Thánh nữ nhà họ cũng không sống nổi.
Vì vậy bọn họ muốn bảo đảm sự an toàn của Cơ Tuyết Băng thì phải bảo vệ tốt Diệp Thành.
Cao thủ của Thanh Vân Tông và cao thủ của Chính Dương Tông đối đầu với nhau, mùi thuốc súng nồng nặc, dáng vẻ này là muốn chiến đấu với nhau ngay tại chỗ.
Hai ngày trước ba tông mới đấu với nhau một trận lớn, đều bị tổn thất nặng nề, vốn đã lửa giận ngút trời, bây giờ lại gặp nhau ở đây nên có khả năng sẽ diễn ra một trận huyết chiến bất cứ lúc nào.
“Thanh Vân muốn đánh thì Chính Dương ta sẽ theo đến cùng”, Chính Dương Lão Tổ lạnh lùng nhìn Thanh Vân Lão Tổ.
“Đánh thì đánh, ta sợ các ngươi chắc”, giọng Thanh Vân Lão Tổ đanh thép, mạnh mẽ, hai phe lão tổ đối đầu gay gắt, khí thế mạnh mẽ khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, rất nhiều người đã phải lui ra thật xa vì không chịu nổi áp lực này.
“Các ông muốn đánh thì lát nữa hãy đánh, đừng bỏ mặc ta ở đây chứ!”, khi bầu không khí đang bị đè nén ngạt thở thì Diệp Thành nhảy ra nói: “Ta mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, các ông làm vậy ta rất lúng túng đó”.
Nghe vậy, phía Ân Trụ ngăn phía Thanh Vân Lão Tổ lại, Chính Dương Lão Tổ thì vội vàng xoay người.
Tình hình hiện tại càng kéo dài càng bất lợi cho bọn họ, ở đây không chỉ có một mình Thanh Vân Tông, nếu đột nhiên nhảy ra kẻ nào không sợ chết rồi giết Diệp Thành, đó mới là chuyện đáng lo nhất.
“Chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Không được thiếu một thứ”.
“Tần Vũ, ngươi tham lam quá đấy!”, Chính Dương Lão Tổ lạnh lùng nói.
“Ai bảo Thánh nữ nhà các ông đáng tiền vậy chứ?”, Diệp Thành nhún vai: “Huyền Linh Chi Thể, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, ta còn thấy ít đấy. Nếu ông còn nhiều lời nữa thì ta sẽ tăng thêm tiền chuộc”.
“Ngươi…”, Chính Dương Lão Tổ lại tức mặt đỏ tai hồng, ông ta nhìn ra được Diệp Thành đã hạ quyết tâm trở thành kẻ thù của Chính Dương Tông, lần này nếu bọn họ không chịu bỏ số tiền lớn thì không thể chuộc được Cơ Tuyết Băng về.
“Có đưa hay không thì nói một lời”, Diệp Thành đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Đưa”, Chính Dương Lão Tổ thở ra một hơi thật dài, so với số tiền chuộc ấy, Thánh nữ Huyền Linh Chi Thể là vô giá, cho dù Diệp Thành đưa ra tiền chuộc gấp hai ba lần thì bọn họ cũng phải đưa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT