“Canh cửa?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hai người.

“Không cần nói gì đâu, chúng ta hiểu mà”, hai tên nháy mắt, nở nụ cười gian giảo: “Không ngờ huynh lại thích kiểu này”.

Diệp Thành lập tức hiểu ra chuyện gì, có lẽ hai tên này nghĩ hắn làm Cơ Tuyết Băng hôn mê là để ngủ với cô ta! Thảo nào lại cười gian thế, hai tên xấu xa!



Trời đất chứng giám, hắn khiến Cơ Tuyết Băng hôn mê không phải để làm chuyện đó.

Nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn như nhìn kẻ ngốc, Diệp Thành xoay người bước về phía Cơ Tuyết Băng.

Thấy vậy, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lắc đầu, nhưng không hề có ý định ra ngoài canh cửa, nhìn dáng vẻ này có vẻ bọn chúng muốn được xem trực tiếp.

Chỉ là cảnh xuân trong tưởng tượng của bọn họ không xảy ra, sau khi Diệp Thành bước tới chỉ nhẹ nhàng khứa đầu ngón tay Cơ Tuyết Băng, lấy ba giọt máu, ngoài ra không làm gì nữa.

Thấy cảnh này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều thảng thốt, làm người ta hôn mê chỉ để lấy ba giọt máu?

Bọn họ nghĩ nhiều rồi!

Hai tên lại đưa mắt nhìn nhau rồi ho khan một tiếng, bọn họ suy nghĩ quá xấu xa rồi.

Bên này, Diệp Thành cho ba giọt máu của Cơ Tuyết Băng vào một cái bình.

Xong việc, hắn nhanh chóng ngồi lên ghế đá, lấy ra một quyển sách cổ rồi đọc rất nghiêm túc, như không có chuyện gì xảy ra.

Lần này Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều gãi đầu, không hiểu Diệp Thành định làm gì.

Không lâu sau Cơ Tuyết Băng đã tỉnh lại, biết mình bị hôn mê nên vội vàng kiểm tra quần áo, phát hiện không có gì bất thường mới quấn chặt quần áo, lạnh lùng nhìn phía Diệp Thành.

Nhưng khi nhìn sang, cô ta chỉ thấy Diệp Thành đang đọc sách một cách bình thản.

Mà Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở bên cạnh cũng ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao: “Trăng đêm nay thật tròn”.



Năm giây sau Diệp Thành mới vươn vai, cảm giác được Cơ Tuyết Băng vẫn đang lạnh lùng nhìn mình, hắn giả vờ khó hiểu hỏi: “Sao cô lại nhìn ta như thế?”

“Ngươi đã làm gì, tự ngươi biết”, mặt Cơ Tuyết Băng phiếm hồng, ngực phập phồng.

“Ta đã làm gì?”, vẻ mặt Diệp Thành rất vô tội.

“Tại sao lại khiến ta hôn mê?”

“Cô nói gì vậy? Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không được nói linh tinh!”

“Ngươi…”, mặt Cơ Tuyết Băng lại đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ. Có trời mới biết sau khi cô ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nếu lúc này đan hải không bị cấm chế thì cô ta đã lao tới bóp chết Diệp Thành rồi.

“Trông nhà đi, ta ra ngoài một lát”, thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành lắc đầu bước ra ngoài.

“Trông chừng cô ta thật kỹ”, trước khi đi ra ngoài, Diệp Thành còn truyền âm cho Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.

“Đừng mà!”, hai tên vội vàng nói: “Nếu cô ta đột nhiên khôi phục linh lực thì sao? Chúng ta đấu không lại cô ta!”

“Đừng lo, ít nhất phải ba ngày nữa cô ta mới có thể phá giải cấm chế. Cứ trông chừng cho kỹ đi, đừng để cô ta chạy mất, lão tử ra ngoài làm chuyện lớn, ta vẫn muốn nổi tiếng lần nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play