“Việc kinh thiên động địa thế này ta không làm nổi”, Diệp Thành nhướng vai, “là lão tổ của Thanh Vân Tông làm, nếu nói thì phải nói ông ta không hề tầm thường, hai chúng ta suýt chút nữa bị giết chết đấy”.

“Chu Ngạo, Lý Tinh Hồn”, khi cả hai tên đang trò chuyện thì trong Cơ Tuyết Băng đã nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cô ta cũng không ngờ rằng Diệp Thành lại đưa hai tên này về đây, càng không ngờ nổi Diệp Thành quen hai tên này.



“Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm khái”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại nhìn sang Diệp Thành.

Khi còn ở trận so tài tam tông, bọn chúng đều là những đệ tử anh tài, là cao thủ số một số hai nhưng hiện giờ lại chẳng là gì cả, đây chính là duyên phận được định sẵn sao?

“Một tên là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, một tên là chưởng giáo của Chính Dương Tông, cũng là đệ tử chân truyền của tam tông, nhìn hai người bọn họ như thế kia mà hai ta lại thành ra bộ dạng thế này”, nghĩ thôi cũng khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn phải ái ngại gãi đầu rồi.

Khi cả hai tên cả khái thì Diệp Thành đã ngồi trên ghế đá, hắn xoa cằm, một tay gõ gõ lên bàn đá.

Là chủ soái của Viêm Hoàng hắn đương nhiên đang nghĩ thêm mưu kế.

“Nếu không có gì bất ngờ thì muộn nhất sáng mai Hằng Nhạc Tông sẽ rút quân”, Diệp Thành suy đi tính lại, “không biết phía Thông Huyền biết những việc mà mấy ngày nay Doãn Chí Bình làm thì sẽ nổi trận lôi đình thế nào”.

“Hằng Nhạc Tông rút quân, Chính Dương Tông lại lần nữa công kích Thanh Vân Tông cũng chẳng còn ý nghĩa, chắc chắn cũng sẽ rút quân”.

“Vậy thì tiếp theo mới là thời điểm then chốt”, Diệp Thành xoa cằm, “trận chiến này đánh trong bóng tối, tam tông bị tổn thất nghiêm trọng, nếu như ngừng chiến thì nhất định bọn họ sẽ điều tra việc này, điện chủ của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông sẽ là đối tượng mà bọn họ điều tra”.

“Có lẽ điện chủ của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông sẽ bị triệu hồi về tông môn truy hỏi, việc này phải tính cho kĩ mới được”.

“Nếu thực sự không được thì chỉ có thể khai chiến sớm”.

Ban đêm, bầu không khí trong đại điện Hằng Nhạc Tông ngột ngạt đến cực điểm.



Phía trên, nhóm người phía Thông Huyền Chân Nhân ngồi nghiêm trang, mặt ai cũng xanh mét.

Bọn họ vốn đều đang bế quan nhưng lại bị các trưởng lão đánh thức, sau khi nghe bẩm báo, ai nấy đều nổi trận lôi đình.

Phía dưới là Doãn Chí Bình đang đứng, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Lúc này trong lòng hắn ta đang nghĩ dù thế nào cũng phải lôi được kẻ báo tin cho phía Thông Huyền ra, sau đó tra tấn đến chết, nếu không vì kẻ đó thì phía Thông Huyền sẽ không nửa đêm xuất quan để khiển trách hắn ta.

“Lá gan của ngươi đúng là đã lớn hơn rồi”, cuối cùng, bầu không khí tĩnh lặng trong đại điện bị tiếng quát dữ tợn của Thông Huyền Chân Nhân phá vỡ: “Liên kết với Chính Dương Tông tấn công Thanh Vân Tông, ai cho ngươi quyền đó?”

“Lão tổ, con cứ nghĩ không có chuyện gì, nên…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play