Đây là một thất bại, một thất bại thảm hại.

Quan trọng nhất là đã làm lớn đến như vậy, ủ mưu bàn tính biết bao nhiêu ngày, nhưng lại đổi lấy một cái kết thế này, ông ta làm sao có thể từ bỏ?

Bùm! Đùng! Đoàng!



Bên này, quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn đang tấn công kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông, hơn nữa còn nhận được mệnh lệnh của cấp trên nên bọn họ càng tấn công ác liệt hơn.

Nhìn những đòn tấn công dồn dập, vẻ mặt phía Công Tôn Trí trong đại điện của Thanh Vân Tông cực kỳ khó coi.

“Nằm trong dự đoán”, Thanh Vân Lão Tổ nhìn ra bên ngoài, không khỏi hít sâu một hơi: “Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì đại quân của các phân điện đều bảo vệ được hư không truyền tống trận, nếu không có quân tiếp viện của điện chính thì tỷ lệ thương vong của Thanh Vân Tông chúng ta còn nhiều hơn nữa”.

“Ta không nghĩ là đại quân các phân điện bảo vệ được hư không truyền tống trận”, một lão tổ khác của Thanh Vân Tông vuốt râu: “Ta có cảm giác ai đó đang âm thầm giúp đỡ chúng ta”.

“Ta cũng vậy”, một Thái Thượng trưởng lão lên tiếng: “Cảm giác của ta là một thế lực nào đó đang âm thầm điều khiển trận chiến này, mục đích là khiến cho cả ba tông đều thảm bại”.

“Dù thế nào, hiện tại lực lượng của cả chín phân điện lớn vẫn đang được bảo toàn”, Thanh Vân Lão Tổ hít một hơi thật sâu, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị: “So với chúng ta, Hằng Nhạc và Chính Dương còn tổn thất nặng nề hơn nhỉ?”

“Doãn Chí Bình, ngươi thật đáng hận”, Công Tôn Trí đập một chưởng vỡ tan chiếc ghế bên cạnh.

“Bây giờ truy cứu những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì”, Thanh Vân Lão Tổ trầm giọng bảo: “Ta dám khẳng định phía lão già Thông Huyền không biết những việc làm này của Doãn Chí Bình, nếu không cũng không liên hợp với Chính Dương Tông đánh chúng ta”.

“Vậy nên muốn giải quyết tình hình khó khăn hiện nay, trọng tâm vẫn là Hằng Nhạc Tông”, Thanh Vân Thượng Nhân lên tiếng.

“Vậy thông báo cho nội gián của Hằng Nhạc, bẩm báo chuyện đêm nay cho phía Thông Huyền, nếu bọn họ biết chắc chắn sẽ lệnh cho Doãn Chí Bình rút quân, nếu Hằng Nhạc rút quân, chỉ dựa vào một mình Chính Dương Tông thì rất khó công phá được kết giới hộ sơn của chúng ta”.

“Thật bực bội”, Công Tôn Trí lạnh lùng nói, sát khí đằng đằng: “Từ khi Thanh Vân thành lập đến nay, ta chưa chịu tổn thất lớn thế này bao giờ”.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Khi mọi người nói chuyện thì trận công kích bên ngoài vẫn chưa từng dừng lại, chẳng những không dừng mà ngược lại còn dữ dội hơn.

Màn đêm dần lui, bình minh lại tới, tiếng nổ vang bên phía Thanh Vân Tông vẫn chưa ngớt, oanh tạc cả đêm, đại quân của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn không phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân.

Đây là một toà thành cổ rộng lớn.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mặc áo choàng đen bước vào, trên người cả hai đều không có chút dao động linh lực nào, đan hải của Diệp Thành đã hoàn toàn bị cấm chế.

Bên cạnh họ còn có một người mặc áo choàng đen nữa, trông dáng người thì là một nữ nhân, đằng sau lớp áo choàng đen, vẻ mặt nó đờ đẫn, hai mắt trũng sâu vô hồn, chẳng phải là hình nộm Tử Huyên sao?

“Trận hỗn chiến của hai mươi bảy điện đấy! Ta tu luyện gần trăm năm nay vẫn chưa thấy trận chiến tu sĩ nào lớn thế này đâu”, vừa đi vào, hai người đã nghe thấy những lời cảm thán không ngớt.

“Các ngươi không thấy trận chiến đó oanh liệt thế nào đâu!”, có người đi xem trận chiến về kể lại, nước bọt văng tung toé khắp trời: “Người đông nghìn nghịt, ùn ùn kéo đến như sóng thuỷ triều, nơi nào cũng là những bóng dáng đang chiến đấu, chây chất thành núi, máu chảy thành sông!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play