“Điều này cũng khó nói”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Nghe nói quân tiếp viện từ điện chính của Hằng Nhạc và Chính Dương đang trên đường tới rồi, xem ra hai nhà này không giết được Thanh Vân thì không chịu dừng”.
“Vậy cũng phải xem bọn chúng có tới kịp hay không”, Chung Quy lên tiếng: “Lúc ta đến thì người của Hằng Nhạc và Chính Dương đã không cầm cự được nữa rồi, điện chính của Thanh Vân đã huy động toàn bộ lực lượng, chưa biết chừng khi quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương tới thì bọn họ đã kết thúc trận chiến, về nhà trước rồi”.
“Rất có thể có khả năng này”, Sở Linh Ngọc vừa lấy chiếc gương nhỏ ra vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, vừa nói: “Tuy chín phân điện lớn của Thanh Vân đều tổn thất nặng nề, nhưng Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không khá hơn là bao. Hơn nữa đội hình thế trận cao thủ của Thanh Vân Tông vẫn rất mạnh, nếu tất cả đều lui về điện chính của Thanh Vân để phòng thủ thì dù Hằng Nhạc và Chính Dương liên thủ tấn công cũng khó có thể phá vỡ kết giới hộ sơn của họ!”
“Ta tin điều này”, Chung Ly sờ cằm: “Ba tông đều có sở trường riêng của mình, thế trận của cao thủ Chính Dương Tông rất lớn, mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông rất mạnh. Nhưng Ta nghe nói kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông rất kiên cố, muốn phá vỡ không phải chuyện vài ba ngày là làm được”.
“Chúng ta nói lâu như vậy, mọi người không thấy thiếu một người à?”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy tai lên tiếng.
Lão ta vừa nói vậy, mọi người liền đưa mắt nhìn quanh.
Cuối cùng ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông: “Không phải tiểu tử đó gặp chuyện rồi chứ? Ta nghe nói Thanh Vân Lão Tổ đã đến phân điện thứ chín”.
“Ai gặp chuyện chứ hắn sẽ không gặp chuyện đâu”, Cổ Tam Thông không nghĩ thế: “Hắn có mấy Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, lại có biết bao con át chủ bài, muốn giết hắn đâu có dễ”.