Hai người một trước một sau chặn Triệu Thanh giữa hư không.

“Các ngươi đều phải chết”, Triệu Thanh phẫn nộ rít lên, phần trán còn có một luồng khí màu đỏ hiển hiện, không ngừng biến to lên giữa hư không và hình thành nên biển màu đỏ cuộn trào che lấp cả bầu trời và mặt đất, bên trong biển đó còn có tiếng lệ quỷ thét gào, người ta vẫn có thể trông thấy từng bóng hình vùng vẫy bên trong.

“Mẹ kiếp, giết bao nhiêu người mới tế luyện ra biển máu này đây?”, Diệp Thành nhìn mà rợn tóc gáy.

Rầm!

Tiếng nổ ầm vang vang vọng khắp nơi, Cơ Tuyết Băng tế gọi ra biển huyền linh ngăn lại biển máu của Triệu Thanh.



Chiến!

Diệp Thành vung đao, một đạo đao mang dài hai mươi trượng xuất hiện.

Hừ!

Triệu Thanh hắng giọng, một tay vung lên trời ngưng tụ thành sức mạnh thần bí, tạo thành thủ ấn khổng lồ, cứ thế đánh tan đao mang của Diệp Thành.

Mẹ kiếp.

Diệp Thành lùi về sau, hắn đứng vững lại thì lên tiếng mắng chửi. Nếu không phải vì để che giấu thân phận thì đao mang kia của hắn mà là Bát Hoang Trảm thì một đao cũng đủ khiến Triệu Thanh phải bại trận.

Cửu thiên huyền linh ấn!

Cửu thiên huyền linh chỉ!

Cửu thiên huyền linh cấm!

Cơ Tuyết Băng lên tiếng sau đó liên tiếp thi triển huyền linh cấm pháp, bí thuật và thần thông giao nhau, khơi gợi sức mạnh của thần tộc, ngưng tụ thành một đạo thần mang với ba màu sắc đâm xuyên ngực Triệu Thanh.

Thiên vũ địch phàm!

Tam thiên hoa giới!

Phong quyển khiên thần!

Không đợi Triệu Thanh đứng vững, Cơ Tuyết Băng đã kết ấn sử dụng huyền linh cấm pháp, ba bí pháp giao nhau mang theo sức mạnh thần bí khiến Triệu Thanh bị đánh bay đi.

Để ta!

Diệp Thành lao tới chỉ vào lỗ máu trên người Triệu Thanh rồi lật tay tung chưởng khiến Triệu Thanh lật nhào, tiếp đó là một đao mang cái thế giáng từ trên trời xuống.

Phụt!

Sau làn mưa máu, một cánh tay của Triệu Thanh lập tức bị trảm xuống.



A…!

Triệu Thanh rít lên, thực lực của ông ta dù có mạnh đến mấy cũng không thể ngăn lại được đòn tấn công liên tiếp của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Diệp Thành nhân cơ hội chém một đao về phía Triệu Thanh nhưng sau khi bước ra, hắn lập tức phải khựng lại và nhìn xuống bên dưới, nói chuẩn xác hơn là nhìn về phía phủ điện chủ đã tan vỡ, vì hắn cảm thấy một luồng sức mạnh khiến hắn phải kiêng dè.

Hắn biết quân cứu viện của Thanh Vân Tông đã tới.

Đương nhiên hành động này chỉ là giả, mọi thứ đều vì che mắt kẻ khác, vì ngay từ đầu hắn đã biết quân cứu viện của Thanh Vân Tông sẽ tới.

Hắn nhìn ra Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện cũng cảm nhận được, cô ta cau mày nhìn vào hư không, trong đôi mắt còn hiện lên thần quang như thể có thể trông thấy đống hoang tàn đổ nát thông qua khoảng cách muôn trùng, có thể trông thấy Truyền Tống Trận trong hư không khổng lồ đang nhanh chóng di chuyển.

Đột nhiên, mặt cô ta khó coi thấy rõ.

Mãi tới lúc này cô ta mới ý thức được mình đã bị lừa, Truyền Tống Trận trong hư không không hề bị huỷ hoại, không những không hề bị huỷ hoại mà quân cứu viện của Thanh Vân Tông cũng đã tới.

Hiện giờ kẻ mặt mày đặc sắc nhất vẫn là Triệu Thanh vì mọi thứ đều đúng như ông ta dự đoán.

Mặt ông ta từ tôi độc trở nên hào hứng, quân chi viện của Thanh Vân Tông tới có nghĩa rằng trận đại chiến ai thắng ai thua cũng chưa biết trước được.

Khốn khiếp!

Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn giả vờ phẫn nộ rít lên: “Tên trước đó của Chính Dương Tông đâu? Không phải Truyền Tống Trận bị huỷ rồi sao?”

Được đấy, mẹ kiếp, bảo hai bên đang đại chiến ngừng lại.

Lúc này, tất cả người của Hằng Nhạc Tông đều lần lượt nhìn người của Chính Dương Tông bằng ánh mắt phẫn nộ, hiện giờ đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ý tứ trong lời nói của Diệp Thành, tất cả mọi người của hắn đều bị lão già áo tím của Chính Dương Tông lừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play