“Vậy thì ta lại càng không hiểu, ngươi và Thanh Vân Tông liên kết tiêu diệt mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông không được sao?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn Dương Đỉnh Thiên với ánh mắt khó hiểu.

“Quyền và mưu của lợi ích định sẵn cách làm này chỉ là hạ sách”, Dương Đỉnh Thiên cười đáp: “Xử lý mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông dễ dàng nhưng sau đó thì sao? Đại chiến giữa tam tông sẽ nổ ra, cho dù ta và Thanh Vân Tông liên minh với nhau cũng không thể diệt được Chính Dương Tông, tam tông hỗn chiến, cả Nam Sở gần như sẽ có mặt tất cả các thế gia tham chiến, đó chính là một cuộc chiến tranh đẫm máu, kết quả sẽ khiến Nam Sở yếu thế, và đương nhiên bên được lợi chính là Thị Huyết Điện ở Bắc Sở”.



“Hình thế ở Nam Sở phức tạp thật”, mọi người tặc lưỡi.

“Cho nên không nắm chắ thì bất cứ bên nào trong tam tông cũng sẽ không dám khai chiến, thế cân bằng một khi bị phá bỏ thì sẽ phải trả cái giá bằng máu để khôi phục lại”.

“Xem ra lần này Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông nắm chắc trong tay rồi, nếu không thì bọn họ cũng không dám phát động chiến tranh quy mô lớn như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu.

“Cũng không hẳn”, Diệp Thành lắc đầu: “So với việc nói đó là một trận đại chiến thì chi bằng ta nói đó là một trận náo loạn”.

“Náo loạn? Là sao?”, mọi người đều quay sang nhìn Diệp Thành.

“Giây phút Hằng Nhạc Tông quyết định liên minh với Chính Dương Tông đã phạm phải đại kị của nhà binh, vừa rồi chưởng môn sư bá cũng đã nói, Chính Dương Tông mạnh nhất, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông yếu hơn rất nhiều, cái gọi là thế cân bằng chính là Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông liên thủ đấu lại Chính Dương Tông, đây là luật ngầm và cũng vì luật ngầm này nên mới có thế cân bằng, thế nhưng hiện giờ những kẻ có quyền trong Hằng Nhạc Tông đều đã phá đi luật ngầm này, đánh lại Thanh Vân Tông nên điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ tự tàn sát Hằng Nhạc Tông, diệt được Thanh Vân Tông thì mục tiêu tiếp theo của Chính Dương Tông chính là Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đại nên đây chắc chắn là một trận hỗn loạn”.

“Vốn dĩ kí chủ với độ hoà hợp chín phần là Doãn Chí Bình chính là một viên hổ tướng của Hằng Nhạc Tông”, Dương Đỉnh Thiên thở dài, “nhưng sự phách lối và tầm nhìn cũng như thực lực của hắn lại vô cùng yếu kém, những khuyết điểm này khiến hắn thích hợp làm tướng chứ không thích hợp làm thống soái của tam tông, cũng vì khuyết điểm này nên định sẵn hắn sắp đưa Hằng Nhạc Tông tới con đường cùng”.

“Nhìn mà xem, so với Doãn Chí Bình thì tiểu tử này trời sinh có tài thống soái mà”, Cổ Tam Thông nói rồi không quên liếc nhìn Diệp Thành.



Không thể phủ nhận sau khi nghe ổ Tam Thông nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.

Lúc này, đặc biệt là nhóm người phía Chung Quy và Chung Giang, nếu không phải Diệp Thành hùng dũng đa tài đa mưu thì Viêm Hoàng hiện giờ chẳng phải vẫn còn đang loạn lạc sao.

Về điểm này thì nguyên Viêm Hoàng Thánh Chủ Chung Quy cảm nhận rõ ràng nhất, hiện giờ ông ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng một mình Diệp Thành chiến đấu với mình, đó là trận đại chiến đánh đổi bằng cả Viêm Hoàng và Thiên Hoàng, là một tiền bối, ông ta vẫn phải kinh ngạc trước khả năng của Diệp Thành, là một tiền bối của Viêm Hoàng, ông ta rất vui mừng vì trong nội bộ có một người với tiềm lực mạnh mẽ như Diệp Thành.

Không chỉ bọn họ mà Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng hân hoan thấy rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play