“Cổ Nguyên, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hãm hại ta?”, Điên Không điên cuồng gào thét.  

“Ông chắc chắn chúng ta không thù không oán chứ?”, Diệp Thành cười khẩy, khôi phục bộ dáng ban đầu.  

“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, Điên Không cũng nhận ra Diệp Thành, nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, hai mắt ông ta lồi lên, con ngươi co rút lại bằng đầu kim, nhìn hắn với vẻ khó tin.  

Điên Không chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành còn sống, càng không ngờ Cổ Nguyên thực ra là do Diệp Thành đóng giả.  

Trong một phần ba giây ngăn ngủi, dường như ông ta đã nghĩ ra rất nhiều điều, đó là Cổ Nguyên đã chết, có lẽ không chỉ Cổ Nguyên mà hầu hết các điện chủ của phân điện khác cũng đã chết, đến ông ta còn trúng chiêu, nói gì những người khác.  

“Bây giờ ông còn dám nói là không thù không oán không?”, Diệp Thành cười khinh nhìn Điên Không.  

“Người… Người đâu, mau tới đây cho ta”, hai mắt Điên Không đầy vẻ hoảng sợ, ông ta gào thét, hy vọng có thể gọi được thuộc hạ của mình.  

Chỉ là cả Địa Cung đã bị phong toả, ông ta không có tu vi, tiếng gào thét của ông ta không thể phá được cấm chế của Diệp Thành, nói thẳng ra là người bên ngoài sẽ không nghe thấy tiếng hét của ông ta.  

“Đừng lãng phí sức lực nữa”, giọng Diệp Thành càng ngày càng lạnh, lòng bàn tay hắn đã đặt lên đỉnh đầu Điên Không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play