Nhưng hắn cũng không rảnh rồi, lúc này hắn đang cẩn thận đếm bảo bối. Hai ngày nay thu hoạch được rất nhiều, bảo vật trong túi đựng đồ của hai cảnh giới Chuẩn Thiên đều nhiều vô kể.  

Đêm đó, Cảnh Giang và Bạch Dịch, hai tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thiên Hoàng tới.  

Diệp Thành đưa ngọc giản có thác ấn ký ức linh hồn cho hai người.  

Cảnh Giang sẽ dùng thân phận Thương Hình – điện chủ phân điện thứ chín.  

Còn Bạch Dịch sẽ vào vai Trình Dục – điện chủ phân điện thứ tám.  

Đêm khuya, Bạch Dịch rời khỏi phân điện thứ chín, cùng đi với ông ta còn có rất nhiều cao thủ của Viêm Hoàng, mục đích là để đề phòng.  

Hơn nữa trước khi đi, Diệp Thành còn dặn dò kỹ càng phải phân biệt rõ người của mình và người của Doãn Chí Bình, không thể nhầm lẫn, bởi vì sáng sớm chín ngày sau hắn sẽ dẫn người ra chiến trường.  

…  

Rầm! Rầm! Rầm!  

Đêm khuya đáng lẽ phải cực kỳ yên tĩnh, thế nhưng lại bị tiếng động ‘rầm, rầm’ này phá vỡ.  

Lắng nghe kỹ thì thấy âm thanh này chậm rãi mà nhịp nhàng, giống như tiếng bước chân người nhưng vì quá nặng mà phát ra tiếng động.  

Ngẩng đầu lên nhìn thì đúng là tiếng người đang đi lại.  

Đó là một khu rừng hoang vu vô tận, khí man hoang cuồn cuộn.  

Dưới màn đêm đen, một bóng người mờ ảo chậm rãi bước đi, dáng người không cao lắm, xét theo chiều cao thì đó là một thiếu niên, khuôn mặt vẫn còn non nớt, trong tay cầm Ô Thiết Côn.  

Cậu nhóc này hơi kỳ lạ, toàn thân được bao phủ bởi luồng khí cuồng bạo, giữa đầu mày có phù văn như ẩn như hiện.  

Điều đáng nói là hai mắt cậu quá đỗi nóng bỏng, như ngọn đuốc loé lên ánh sáng vàng rực rỡ, tựa hoả nhãn kim tinh, cực kỳ chói mắt dưới màn đêm đen.  

…  

Sáng sớm, Diệp Thành còn chưa ngủ dậy đã bị Tiên Hoả Đạo Thân đánh thức.  

Khi Diệp Thành mở mắt ra mới phát hiện trong Địa Cung đã có một người đang đứng, dáng đứng thẳng tắp như cọc gỗ, cặp mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn không có cảm xúc.  

Đúng vậy, trong vòng một ngày một đêm, Tiên Hoả Đạo Thân đã luyện chế ra một Âm Minh tử tướng.  

“Được lắm, giỏi”, Diệp Thành sờ cằm đi vòng quanh Âm Minh tử tướng, thi thoảng còn đưa tay ra gõ, Tiên Hoả Đạo Thân luyện cơ thể ông ta cực kỳ dẻo dai, rắn chắc.  

“Âm Minh tử tướng đầu tiên là Lôi Viêm, thứ hai là Phong Dực, thứ ba là Hoả Chân, ta sẽ đặt tên cho ngươi là Kim Hiệt, tên của một người nổi tiếng, ghê chưa ghê chưa?”  

Sau đó Diệp Thành truyền linh hồn lạc ấn vào đầu Kim Hiệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play