“Đúng là người đông sức mạnh!”, Diệp Thành cảm thán.  

“Đại quân Viêm Hoàng vẫn đang tiến về phía Nam, dự kiến khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ tới”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng nói, có lẽ vì chuyện che giấu tình báo lần trước nên bây giờ bà không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.  

Diệp Thành không phát hiện ra điều này, hắn nhìn bà với vẻ đầy hy vọng: “Tiền bối có tin tức gì về sư phụ của ta không?”  

“Có”, Hồng Trần Tuyết nói một cách khẳng định: “Ba tháng trước cô ấy từng đến Hạo Thiên thế gia, cũng có người ở Bắc Chấn Thương Nguyên nhìn thấy cô ấy, sau này Nhân Hoàng lại đi tìm nhưng không còn tin gì nữa”.  

“Ba tháng trước”, biểu cảm trên mặt Diệp Thành trở nên đặc sắc hơn: “Ba tháng trước ta cũng ở Hạo Thiên thế gia, cũng đã đến Bắc Chấn Thương Nguyên!”  

Nhất thời hắn nghĩ ra rất nhiều chuyện.  

Nói đến Hạo Thiên thế gia, hắn nhớ tới Tử Viêm, đệ tử thứ bảy mươi chín bảng Phong Vân, cậu nhóc nói có một tỷ tỷ xinh đẹp đưa cậu đến, bây giờ nghĩ lại hắn có cảm giác tỷ tỷ mà cậu nhóc nói đó chính là Sở Huyên.  

Còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên, khi hắn độ thiên kiếp, lẽ nào Sở Huyên cũng ở đó, vì hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, lại đang độ thiên kiếp nên cô không nhận ra?  

A!  

Diệp Thành nghĩ đến đây không khỏi day đầu mày.  

“Người của Nhân Hoàng vẫn đang tìm, có tin tức gì ta sẽ báo cho ngươi ngay”, thấy Diệp Thành như vậy, Hồng Trần Tuyết lại nói thêm: “Nhưng Bắc Sở rộng hơn Nam Sở rất nhiều, muốn tìm một người thật sự không dễ, nhưng nếu cô ấy làm chuyện gì lớn khiến cả Đại Sở đều náo loạn giống như ngươi thì ta nghĩ sẽ dễ tìm hơn rất nhiều”.  

“Thôi thôi, những chuyện ta làm, cô ấy không làm nổi đâu”, Diệp Thành vội vàng xua tay.  

“Vậy chỉ có thể chờ thôi”, Hồng Trần Tuyết nhún vai.  

“Tiếp tục tìm vậy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Còn nữa, sư huynh Liễu Dật, sư tỷ Nam Cung Nguyệt, Hổ Oa và Tịch Nhan, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngoài ra, tiền bối hãy bảo Nhân Hoàng chú ý đến động tĩnh của các thế lực lớn ở Nam Sở, nhất là tình hình ba tông, theo dõi thật kỹ cho ta”.  

“Được”.  

Màn đêm dần buông xuống, thành cổ Thiên Thu cũng chìm vào yên tĩnh.  

Mấy người phía Cổ Tam Thông bận rộn một ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.  

Thành cổ Thiên Thu có một sự thay đổi lớn, khắp nơi đều có ánh sáng chiếu rọi, trên nhiều cây linh quả, mỗi một quả linh quả lấp lánh ánh sáng, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông càng lung linh hơn.  

Nơi biệt uyển yên tĩnh, Sở Linh ra ra vào vào, mỗi một lần đi ra khỏi căn phòng trong tay cô đều cầm một cái khay ngọc, bên trong khay ngọc có rất nhiều đồ ăn ngon, lúc này trên bàn bày mười mấy khay ngọc.  

Nào ai ngờ nổi những món ngon này đều do một tay Sở Linh – một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám làm ra.  

Lúc này cô không giống như một tu sĩ mạnh mẽ nữa mà giống như một thê tử hiển thảo dịu dàng làm một bàn đầy thức ngon đợi phu quân về ăn cùng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play