Bên này, Sở Linh cảm nhận được Diệp Thành nhìn mình chằm chằm nên bất giác quay đầu lại.  

Nhưng khi ánh mắt cô và ánh mắt Diệp Thành giao nhau, tim cô đột nhiên run lên, một cảm giác quen thuộc lạ thường dâng lên trong lòng.  

Thù!  

Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen của Diệp Thành, để lộ chữ ‘thù’ còn rớm máu trên trán bên phải của hắn, nhìn thế nào cũng thấy nhói mắt, nhìn thế nào cũng thấy rúng động lòng người.  

Đương nhiên, trong đại sảnh cũng còn rất nhiều ánh mắt tinh tường khác đã nhìn ra chữ ‘thù’ trên trán bên phải của Diệp Thành.  

Lúc này, mọi người bao gồm cả Vũ Văn Lão Tổ cũng đã âm thầm quan sát Diệp Thành, nhất là khi mặt nạ Quỷ Minh và chữ ‘thù’ trên trán cùng xuất hiện trên một người, ánh mắt bọn họ hơi nheo lại.  

“Tần Vũ”, có người lẩm bẩm.  

“Không phải hắn ở Bắc Sở sao?”, có người nhíu mày: “Sao lại chạy tới Nam Sở rồi?”  

“Sát thần Phong Vân lại muốn dấy lên cơn phẫn nộ ở Nam Sở sao?”  

“Nơi này không hoan nghênh ngươi, mời đi cho”, Vũ Văn Lão Tổ đã lên tiếng, vẻ mặt rất u ám, đại điện thành thân đang êm đẹp vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà bị phá hỏng.  

Đương nhiên ông ta cũng đã nhận ra là Tần Vũ, vậy nên mới bảo hắn đi, bởi vì ông ta biết sát thần này không dễ đụng vào, hôm nay giết được là tốt nhất, nếu không giết được thì sau này sẽ để lại hoạ lớn cho Vũ Văn thế gia.  

Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Văn Lão Tổ vẫn quyết định không làm kẻ thù của Diệp Thành.  

Hừ hừ hừ!  

Lão già áo đen trốn sau Vũ Văn Lão Tổ nở nụ cười nham hiểm, bởi vì lão nghĩ có Vũ Văn Lão Tổ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ở đây, Diệp Thành sẽ không dám xằng bậy.  

“Được, nếu không hoan nghênh thì ta sẽ đi”, Diệp Thành nhún vai.  

Nói xong, một tay hắn cầm Bá Long Đao, tay còn lại nắm lấy tay Sở Linh, kéo cô đi như đây là nhà của mình.  

Hành động này không chỉ khiến Vũ Văn Lão Tổ và những người có mặt sững sờ, mà ngay cả Sở Linh cũng ngây người.  

Một giây trước cô còn đang nghĩ làm sao để kết liễu đời mình, không phải chịu nhục, không ngờ khi cô đang suy nghĩ thì thấy tay mình bị ai đó nắm lấy rồi kéo đi.  

Có lẽ là tay Diệp Thành quá ấm, hoặc có thể là tay hắn có ma lực gì đó khiến cô không hề có ý kháng cự.  

“Tần Vũ”, cuối cùng một tiếng gằn dữ tợn đã phá vỡ sự im lặng trong đại điện. Vũ Văn Lão Tổ sau khi phản ứng lại liền nổi trận lôi đình, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện: “Ta vốn đã định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự tìm lấy cái chết”.  

Lời vừa dứt, Vũ Văn Lão Tổ đã bắt đầu tung chưởng về phía Diệp Thành.  

“Ông giết được ta không?”, Diệp Thành cười nhạo, không quay đầu lại, hắn nhẩm niệm gọi Âm Minh tử tướng Hoả Chân ra, chỉ bằng một quyền đã khiến Vũ Văn Lão Tổ lảo đảo lùi về sau vài bước.  

Âm Minh tử tướng?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play