Diệp Thành cứ nghĩ ông ta sẽ điên cuồng gào thét, nhưng không.  

Ông ta chỉ lặng lẽ nằm trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp, có ngạc nhiên, có bất lực, có không cam, cũng có mệt mỏi.  

Năm xưa ông ta không phục Chung Viêm, oán hận Hồng Trần không truyền ngôi Thánh chủ cho mình, cũng chính vì sự oán hận đó đã khiến ông ta dẫn mọi người rời khỏi Viêm Hoàng, ông ta luôn cho rằng mình mới là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí Thánh chủ.  

Nhưng trong trận chiến hôm nay, ông ta đã thua một cách thảm hại, dưới sự áp chế của cảnh giới tu vi tuyệt đối, sự kiêu ngạo của ông ta đã không còn. Ông ta vẫn không phục Chung Viêm, vẫn oán hận Hồng Trần, nhưng ông ta không thể không thừa nhận Diệp Thành đeo Huyền Thương Ngọc Giới phù hợp hơn mình.  

Nhất thời, vẻ mặt Chung Quy trở nên mệt mỏi hơn rất nhiều, ông ta cảm thấy mình đấu tranh vì hư danh mấy trăm năm qua quá nực cười.  

Rắc!  

Ở bên này, Diệp Thành đã bóp nát một viên đan dược, truyền chân nguyên thuần tuý vào cơ thể Chung Quy.  

“Tiền bối, Viêm Hoàng vốn là một thể, huynh đệ hà tất phải tương tàn?”, Diệp Thành nói với giọng điệu đều đều, ánh mắt nhìn thẳng vào Chung Quy.  

“Nếu Thiên Hoàng từ chối quy thuận, ngươi sẽ làm gì?”, Chung Quy lảo đảo đứng dậy, khàn giọng hỏi.  

“Đại quân Viêm Hoàng sẽ san bằng Thiên Hoàng”.  

“Ngươi đành lòng sao?”, Chung Quy lẳng lặng nhìn Diệp Thành.  

“Còn tiền bối thì sao? Người có đành lòng không?”, Diệp Thành hỏi ngược lại, nhìn thẳng vào Chung Quy: “Trước khi khai chiến, số phận của Thiên Hoàng nằm trong tay tiền bối, sau khi khai chiến mới nằm trong tay vãn bối. Nếu tiền bối thật sự đành lòng nhìn Thiên Hoàng trăm họ lầm than, vậy vãn bối cũng không ngại mang theo tai tiếng muôn đời”.  

Diệp Thành dứt lời, Chung Quy im lặng.  

Đại quân Viêm Hoàng im lặng.  

Đại quân Thiên Hoàng cũng im lặng.  

Mọi người đều hồi hộp nhìn Chung Quy, quyết định của ông ta mới là then chốt liệu trận huyết chiến có diễn ra hay không. Nếu ông ta không khuất phục thì nơi đây sẽ thây chất thành núi, nếu ông ta quy thuận thì Viêm Hoàng thống nhất, mọi người đều vui.  

“Thánh chủ!”  

Sau một lúc im lặng, trong linh sơn Thiên Hoàng truyền tới tiếng hô dời non lấp bể, trong mười phần trưởng lão và đệ tử thì có tới gần bảy phần đã quỳ một chân xuống, nhìn Chung Quy với vẻ đầy hy vọng: “Chúng ta muốn về nhà”.  

Tiếng hô này khiến Chung Quy bất giác quay người lại, sững sờ nhìn linh sơn Thiên Hoàng, ông ta nhìn thấy từng cặp mắt tràn đầy hy vọng.  

“Sư huynh cũng biết họ đều mệt rồi”, không biết Chung Giang đã tới bên Chung Quy từ lúc nào, ông cũng nhìn về phía linh sơn Thiên Hoàng.  

“Chiến đấu mấy trăm năm, huynh đã từng thật lòng hỏi thuộc hạ của mình rằng họ có muốn về nhà hay không chưa?”, Chung Ly cũng bước tới, nhìn linh sơn Thiên Hoàng như Chung Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play