“Tỷ đồng ý”.  

“Ôi trời…”, nghe câu này của Sở Linh Ngọc, Diệp Thành lập tức nhảy dựng lên.  

Mẹ kiếp, vừa rồi chẳng phải cô nói sẽ từ chối sao? Đã nói là sẽ từ chối mà cô lại không làm như giao hẹn ban đầu.  

“Ta đợi ngươi tới rước ta nhé?” Sở Linh Ngọc nháy mắt với Diệp Thành, chớp mắt đã biến mất.  

Trời!  . truyện tiên hiệp hay

Diệp Thành rít lên, tiếng gào thét vang vọng thương không.

Khung cảnh náo nhiệt kết thúc, Diệp Thành lật tung cả linh sơn của Viêm Hoàng cũng không tìm ra được bóng dáng của Sở Linh Ngọc.  

“Mẹ kiếp, đừng để lão tử đây tóm được cô”, Diệp Thành tức tối mắng chửi liên tục, đúng là có tính trăm phương ngàn kế hắn cũng không thể ngờ Sở Linh Ngọc lại chơi xỏ hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy.  

Hiện giờ có quá nhiều người đã nghe thấy câu hắn nói, đường đường là Viêm Hoàng Thánh Chủ nói ra lời cầu hôn, nếu làm trái lại thì là do hắn sai rồi.  

Khụ, khụ…!  

Đương lúc Diệp Thành tức tối thì phía sau vang lên tiếng ho hắng khiến hắn lập tức quay đầu lại và người tới chính là Thiên Tông Lão Tổ.  

Thấy Thiên Tông Lão Tổ, Diệp Thành có phần ái ngại, vừa rồi hắn tức quá nên mắng chửi liên miệng không kiêng dè gì, không biết Thiên Tông Lão Tổ nghe được hay không, nếu như nghe thấy những lời hắn mắng chửi Sở Linh Ngọc thì không biết ông ta có nổi điên lên không nữa.  

“Tiền…tiền bối, người tới từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành cười trừ.  

“Ta vừa tới thôi”, Thiên Tông Lão Tổ nói một câu nhẹ nhàng khiến Diệp Thành thở phào, nếu như Thiên Tông Lão Tổ nói đến từ lâu rồi vả lại còn nghe thấy những lời mắng nhiếc sỉ vả của hắn thì Diệp Thành sẽ phải bỏ chạy ngay lập tức.  

“Chuyện của ngươi và Ngọc Nhi ta sẽ không can dự”, Thiên Tông Lão Tổ đứng lại, mỉm cười ôn hoà, câu nói này của ông ta khiến Diệp Thành cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hắn không định tìm Sở Thương Tông để nói lý, dù sao thì người chơi khăm hắn là Sở Linh Ngọc chứ không phải là Sở Thương Tông.  

“Nghe Vô Nhai Nói ngươi định tìm ta để mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan?”, Sở Thương Tông nhìn Diệp Thành, hỏi.  

Nghe vậy, Diệp Thành mới sáng mắt lên.  

Trước đó hắn bị Sở Linh Ngọc đánh bầm dập, đầu óc choáng váng nên nhất thời quên mất mục đích tới đây là gì.  

Nghe Sở Thương Tông nói vậy, Diệp Thành lập tức chắp tay cung kính: “Không biết tiền bối có thể cho vãn mối mượn vài ngày không? Sau khi xem xong vãn bối nhất định đem trả”.  

“Đương nhiên là được”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu sau đó nhìn Diệp Thành, nói: “Có điều lão nhân có một điều kiện nho nhỏ”.  

“Xin tiền bối cứ nói”.  

“Nếu như ngươi có thể luyện ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì có thể cho ta một viên không?”  

Nghe điều kiện này, với tính cách của Diệp Thành cũng không khỏi mắng chửi: “Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thực sự rất khó luyện, ta chỉ xem một nửa viên của ông mà ông lại đòi một viên, điều kiện này cũng nhỏ quá đấy”.  

Có điều, những lời này Diệp Thành chỉ nghĩ trong đầu, hắn vẫn có thể nhấp nhận điều kiện “nho nhỏ” của Thiên Tông Lão Tổ vì dù sao nếu không nhìn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì hắn căn bản không thể luyện chế ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play