“Ngươi biết ta là ai không?”, nữ tử áo trắng lạnh giọng quát.  

“Ta quan tâm gì cô là ai”, Diệp Thành bước lên, đi vòng quanh cô ta một lượt rồi lấy túi đựng đồ của cô ta đi, ngay cả đồ trang sức trên người cô ta cũng bị hắn lấy hết.  

Sau một vòng, bảo bối trên người nữ tử áo trắng đã bị hắn lột sạch, chỉ thiếu  cởi quần áo cô ta ra mà thôi.  

“Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất thảm đấy”, bị Diệp Thành cướp hết bảo bối, nữ tử áo trắng tức giận, nghiến răng nghiến lợi gườm hắn.  

Diệp Thành không trả lời mà chỉ xoa cằm, quan sát cô ta một lượt từ trên xuống dưới với vẻ mặt xấu xa: “Cũng đẹp đó, cưới về làm vợ cũng được, buổi tối ôm đi ngủ, cảm giác cũng rất tuyệt”.  

A!  

Nghe Diệp Thành nói thế, nữ tử áo trắng phát điên ngay tại chỗ, nếu lúc này phong ấn được phá giải thì cô ta sẽ lập tức xông lên, bóp chết hắn.  

Diệp Thành hoàn toàn ngó lơ, nhốt nữ tử áo trắng vào Đại La Thần Đỉnh rồi tăng thêm chín tầng phong ấn, dù thực lực của cô ta thông thiên cũng không thể phá được cấm chế của Đại La Thần Đỉnh.  

Xong chuyện, Diệp Thành phủi tay đi về một hướng.  

Ba canh giờ sau, Diệp Thành lại xuất hiện ở thành cổ Hỗn Long.  

Lúc này đêm đã về khuya, thành cổ Hỗn Long hỗn loạn cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều.  

Diệp Thành không nghĩ nhiều, mặc một chiếc áo choáng đen rồi lẩn vào không gian hư vô, sau đó lẻn vào hang ổ của Chính Dương Tông: Thương Long Cổ Các.  

Thương Long Cổ Các về đêm rất yên tĩnh, không có một bóng người.  

Diệp Thành đi loanh quanh một vòng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này hắn mới khởi động Tiên Luân Nhãn.  

Tìm một tuần mới phát hiện ra huyền cơ của Thương Long Cổ Các, bên trong có giấu một thế giới nhỏ, thậm chí hắn có thể nhìn thấy bên trong thế giới nhỏ ấy có hai người đang đứng, một người là Nam Cung Thương, một người là Dương Viêm.  

“Thu thập được nhiều thế này, lần này về chắc chắn chưởng giáo sẽ rất vui”, Dương Viêm gom vài túi đựng đồ lại với nhau, vẻ mặt vui mừng hớn hở.  

“Chúng ta đã ở đây lâu quá rồi, cũng nên về thôi”, Nam Cung Thương nhẹ nhàng vuốt râu.  

“Các ngươi không cần về đâu”, Nam Cung Thương vừa dứt lời, cánh cửa thế giới nhỏ trong không gian đã bị Diệp Thành đạp ra.

“Kẻ nào?”  

Nam Cung Thương và Dương Viêm đột nhiên quay lại hét lớn.  

Diệp Thành chẳng quan tâm, hắn chỉ vặn vẹo khớp cổ rồi nhìn hai người với vẻ hứng thú: “Đưa túi đựng đồ ra đây thì ta có thể cho hai ngươi chết nhanh một chút”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play