Nghe vậy, Diệp Thành lại lần nữa tặc lưỡi, hắn xuýt xoa, đúng là không thể đánh giá con người qua diện mạo bên ngoài.  

Nào ngờ một lão già như vậy không những ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà còn là sư huynh của Độc Cô Ngạo.  

Có điều cùng một sư tổ với nhau, so với Độc Cô Ngạo thì hình tượng của ông so với ông ta quả như một trò cười.  

“Tiểu tử, gọi ta Cổ Tam Thông là được”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì lão già kia đã gãi tai: “Nghe nói tiểu tử nhà ngươi có thể trị được đạo thương, không biết có thật không?”  

Nghe vậy, Diệp Thành mới vỡ lẽ ra, thầm nghĩ Cổ Tam Thông nhất định là vị đạo hữu có đạo thương mà Chung Giang nói trước đó.  

Vả lại khi nhìn Cổ Tam Thông, Diệp Thành cũng nhìn ra được ông ta trúng đạo thương, khí thế mặc dù vẫn mạnh mẽ nhưng căn cơ không ổn định, hậu quả do đạo thương để lại khiến khí tức của ông ta bất ổn.  

“Vãn bối bất tài, quả thực có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành mỉm cười.  

Nghe vậy, đôi mắt Cổ Tam Thông sáng hẳn lên, hai tay ông ta cứ thế nắm chặt lấy vai Diệp Thành, nhìn Diệp Thành chằm chằm: “Tiểu tử, nói giỡn với ta thì hậu quả khôn lường đấy”.  

“Ta nào dám nói giỡn với tiền bối, Sở Thương Tông tiền bối của Thiên Tông thế gia cũng được ta trị cho đấy”.  

“Nếu vậy thì việc mà trước đó Chung Giang nói với ta, ta đồng ý”.  

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn Chung Giang.  

Chung Giang vuốt râu mỉm cười: “Nếu ngươi có thể trị được đạo thương của vị đạo hữu đây thì ông ấy sẽ là một khách khanh trưởng lão của Viêm Hoàng chúng ta, khi Viêm Hoàng gặp hiểm nguy, ông ta sẽ không ngại can dự”.  

Nghe vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên.  

Mặc dù chỉ là khách khanh trưởng lão nhưng đối với hắn, đối với Viêm Hoàng mà nói thì đó lại là tin mừng. Hiện giờ, Viêm Hoàng đang thiếu một trưởng lão ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có vài kẻ mạnh như vậy trấn giữ thì Thị Huyết Điện cũng không dám đụng tới Viêm Hoàng.  

“Nào, chúng ta mau bắt đầu thôi, trị khỏi cho ta đi”, Cổ Tam Thông vươn người, khuôn mặt tỏ vẻ mong chờ: “Ta cần chuẩn bị gì không?”  

“Đây, người ngậm nó”, Diệp Thành đưa cho ông ta một cây gậy sắt.  

Mặc dù không hiểu lý do nhưng Cổ Tam Thông vẫn nghiến răng ngậm lấy nó.  

Phía này, Diệp Thành tế gọi ra thiên lôi đẩy vào người ông ta.  

A….!  

Ngay sau đó, bên trong địa cung vang lên âm thanh gào thét như ma như quỷ của Cổ Tam Thông.  

Có lẽ vì quá đau đớn nên đoạn gậy sắt mà ông ta ngậm đã bị ông ta nghiến tới mức kêu răng rắc.  

Thấy vậy, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang ở bên cũng giật giật khoé miệng, hoá ra Diệp Thành bảo Cổ Tam Thông cắn vào gậy sát là có ý này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play