Dịch Trạch Duyên đưa cô đến cổng tiệm cơm Hòa Bình. Biết là hai chị em có chuyện muốn nói không liên quan đến mình, nên anh không đi cùng cô vào trong.

Lâm Thanh Thanh nhìn xe anh đã đi xa, đang muốn đi vào, lại nghe thấy sau lưng có người gọi mình.

"Bạn nhỏ đưa thư."

Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, thấy ở giao lộ phía trên cách đó không xa có một chiếc xe thể thao đang đậu, một người đứng cạnh chiếc xe đó, anh ta mặc áo len cao cổ và áo khoác ở bên ngoài, dáng dấp nhã nhặn, đang cười với cô.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy người này khá quen, cô dò hỏi: "Tần Bách Luân?"

Tần Bách Luân đi về phía cô: "Không ngờ em vẫn còn nhớ anh."

Tần Bách Luân từng là bạn trai của chị cô. Khi đó Lâm Trân Trân lên cao trung, cô vẫn là học sinh sơ trung. Ở tuổi đó, trẻ con đều ngại ngùng. Khi Tuần Bách Luân theo đuổi chị sẽ không đưa thư trực tiếp cho chị ấy, mà đến tiệm cơm nhà cô ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Thanh, sau đó để cô chuyển thư cho Lâm Trân Trân. Để cảm ơn, anh ta còn mua cho cô một túi đồ ăn vặt lớn, mà Lâm Thanh Thanh thích đồ ăn vặt nên cũng tình nguyện giúp anh ta.

Gọi cô là bạn nhỏ đưa thư cũng chỉ có Tần Bách Luân.

"Anh tìm chị tôi?"

Tần Bách Luân gật đầu.

Lâm Thanh Thanh nhướng mày, tỏ vẻ cao thâm khó lường cười nói: "Muốn tôi nói với chị giúp anh?"

Tần Bách Luân lập tức hiểu ra, nói: "Sẽ có quà cho em."

"Nhưng mà hiện giờ tôi không còn bé nữa, đồ ăn vặt cũng không thể mua được tôi."

"Yên tâm, nhất định em sẽ hài lòng."

Thật sự thoải mái, Lâm Thanh Thanh cũng rất hài lòng.

Lúc này, chắc là chị đang ở trong phòng trên tầng hai. Khi Lâm Thanh Thanh đi vào, quả nhiên Lâm Trân Trân ở bên trong, đang xem tình hình kinh doanh của quý này.

Lâm Trân Trân thấy cô thì rất vui: "Sao em trở về thế?" Cô ấy đi tới trước mặt Lâm Thanh Thanh, quan sát từ trên xuống dưới: "Nhiều thịt hơn rồi, xem ra em ở bên đó không tệ lắm, Trạch Duyên đối với em tốt không?"

Nói đến Dịch Trạch Duyên, mặt Lâm Thanh Thanh không khỏi đỏ lên. Lâm Thanh Thanh không muốn cho chị cơ hội trêu chọc mình, vội vàng nói: "Ở dưới nhà em gặp Tần Bách Luân, anh ta muốn gặp chị."

Lâm Trân Trân nghe thấy tên Tần Bách Luân, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Để anh ta đi đi, chị không muốn gặp anh ta."

Lâm Thanh Thanh không hiểu nói: "Vì sao?"

Đối với chuyện tình cảm của chị gái, Lâm Thanh Thanh không rõ lắm. Chị cô lớn hơn cô ba tuổi, lúc chị ấy yêu đương, cô vẫn là một em gái nhỏ học sơ trung, nên không thể hiểu hết tình yêu được. Sau đó, ba mẹ ly hôn, cô theo ba nên cũng ít khi được gặp chị gái, chỉ nghe chị nói sau khi lên đại học thì hai người họ chia tay, về sau hình như chị cũng không quen bạn trai nữa.

Hiện giờ chị đã 28 tuổi, chuyện tình cảm vẫn không có tin tức. Nếu như có thể tái hợp lại với Tần Bách Luân thì sẽ rất tốt. Nếu anh rể là Tần Bách Luân, cô cũng tương đối hài lòng.

Lâm Trân Trân trầm mặc một lúc rồi nói: "Anh ta đã kết hôn rồi."

Lâm Thanh Thanh: "..."

Vốn dĩ Lâm Thanh Thanh còn tưởng chị không muốn gặp Tần Bách Luân là vì năm đó hai người họ có hiểu lầm nên dẫn đến chia tay, không ngờ Tần Bách Luân đã kết hôn rồi.

Lâm Thanh Thanh tức giận. Khi cô đi xuống dưới, Tần Bách Luân vẫn còn ở đó chờ, chỉ là lần này trên tay anh ta còn có thêm một túi đồ. Anh ta nhìn sau lưng cô không có Lâm Trân Trân đi theo, trên mặt hiện lên sự thất vọng.

"Xem ra em không gọi được chị ra, nhưng mà túi quà này vẫn cho em."

Anh ta đưa túi qua, là mỹ phẩm dưỡng da cao cấp nào đó. Quả nhiên anh ta rất hiểu phụ nữ, biết phụ nữ tuổi này sẽ thích cái gì, sau đó mua để lấy lòng.

Lâm Thanh Thanh đẩy tay anh ta ra, cười lạnh: "Nam cặn bã trên đời nhiều như vậy lại không thiếu anh. Làm gì không làm, hết lần này đến lần khác làm một tên khốn nạn. Đã kết hôn rồi còn đến tìm chị tôi làm gì? Anh muốn chị làm người thứ ba à?"

Nụ cười trên mặt Tần Bách Luân khựng lại, một lúc sau anh ta mới cười khổ một tiếng: "Anh không còn cách nào, cuộc hôn nhân của anh và vợ anh là hôn nhân thương mại, không có tình cảm."

Lâm Thanh Thanh lười nghe anh ta kể khổ, cái gì mà không còn cách nào, kết hôn chính là kết hôn. Vậy mà vừa rồi cô còn cảm thấy người này làm anh rể cũng không tệ lắm, bây giờ suy nghĩ lại thật sự thấy buồn nôn.

"Không còn cách nào cái gì, những lời này tôi không muốn nghe, đã kết hôn thì sau này cách chị tôi xa một chút, biết không?"

Tần Bách Luân không nói, Lâm Thanh Thanh cũng lười nhiều lời với anh ta, vứt xuống câu này xong liền đi vào.

"Tức chết mình rồi."

Sau khi lên lầu, Lâm Thanh Thanh vẫn không hạ hỏa được, ngược lại Lâm Trân Trân rất bình tĩnh, rót cho cô một chén nước: "Tức giận có gì tốt, mỗi người có duyên phận của chính mình."

Cũng may cách nhìn của chị rất thoáng, Lâm Thanh Thanh coi như được an ủi.

Cô nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, cũng lười nói về chuyện Tần Bách Luân, liền kể: "Đúng rồi, hôm nay em gặp Lương Hân."

"Ừm?" Động tác uống nước của chị khựng lại, có thể nhìn ra Lâm Trân Trân rất đề phòng Lương Hân: "Nhìn thấy cô ta thì sao?"

"Cô ta nói với em một chuyện rất lạ, nói em ngay cả lão đàn ông hèn mọn cũng phải hạ miệng." Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Lâm Trân Trân, cẩn thận hỏi: "Trước đây không phải em làm chuyện bán thân chứ?"

Không ngờ Lâm Trân Trân lại tức giận nói: "Không có chuyện này. Nó và mẹ nó thật giống nhau, miệng đều nói những điều chẳng tốt đẹp gì. Chẳng qua là nhìn em sống tốt nên ghen ghét, cố ý bôi xấu mà thôi, đừng nghe nó nói linh tinh."

Lúc này Lâm Thanh Thanh mới thở phào.

Bởi vì mất trí nhớ, nên chuyện xảy ra năm năm này, cô hoàn toàn không biết, nên sợ mình sẽ làm chuyện gì ngu ngốc.

"Chị, còn có một việc nữa." Lâm Thanh Thanh lại nói: "Hình như Lương Hân không biết chuyện em kết hôn."

Nếu Lương Hân biết chuyện cô gả cho Dịch Trạch Duyên, sao dám nói xấu cô ở trong nhà vệ sinh được.

Lâm Trân Trân nói: "Đúng là không biết, sau khi đoạt tuyệt quan hệ với bên kia, em không đến đó nữa, cộng thêm chuyện hôn lễ của em và Dịch Trạch Duyên tổ chức ở nước ngoài, Trạch Duyên lại bảo vệ rất tốt, cho nên chuyện em kết hôn, bên kia cũng không biết."

Lâm Thanh Thanh gật đầu, thì ra là thế.

Lâm Thanh Thanh ở đây cả buổi chiều, sau đó cô đi đón con trai, một lát sau Dịch Trạch Duyên liền trở về.

"Còn tưởng hôm nay em sẽ ở bên nhà chị." Khi nói câu này, trong giọng nói của Dịch Trạch Duyên lộ ra một sự vui sướng.

Lâm Thanh Thanh nói: "Không có chuyện gì nên trở về, em còn phải đi đón con nữa."

Cô hơi ngại ngùng, câu cuối cùng nói rất nhỏ.

Đồ ăn đã làm xong, bọn họ cũng không nói thêm nữa, ngồi vào bàn ăn cơm.

"Xưởng rượu bên Kỳ Châu xảy ra chút chuyện, anh phải đi xử lý, có thể vài ngày mới về được. Hai người có đồng ý đi với anh không?" Cho tới khi ăn xong, đột nhiên Dịch Trạch Duyên nói.

Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên rất tích cực, lập tức giơ tay lên: "Con đồng ý, con đồng ý."

Dịch Trạch Duyên nhìn cô.

Kỳ Châu sao? Lâm Thanh Thanh nghĩ đến quan hệ giữa mình và mẹ anh không tốt lắm, nhưng con trai đã đồng ý đi, vậy thì cô sẽ đi theo con.

Lâm Thanh Thanh gật đầu: "Em cũng đi."

Dịch Trạch Duyên hơi bất ngờ, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, anh lập tức cười nói: "Được, ngày mai chúng ta xuất phát."

Sáng sớm hôm sau, ba người lên máy bay riêng của Dịch Trạch Duyên bay đến Kỳ Châu.

Chuyến đi này, Lâm Thanh Thanh hơi lo. Trước khi lên máy bay, Lâm Thanh Thanh hỏi anh: Em có cần mua quà không?"

Dịch Trạch Duyên nói: "Không cần, quà đã chuẩn bị hết rồi."

Sau khi lên máy bay, Lâm Thanh Thanh lại hỏi: "Nhà bên Kỳ Châu có mấy người, anh có thể nói cho em biết không?"

"Người lớn cũng chỉ có mẹ anh, còn có một anh kế và em kế, anh kế và em kế là anh em ruột. Sau khi ba anh qua đời, mẹ liền gả cho dượng, nhưng ông ấy cũng đã qua đời rồi."

Lâm Thanh Tanh gật đầu, thì ra nhà bọn họ cũng là một gia đình tổ hợp, rất giống với cô.

Khi ba người họ đến Kỳ Châu đã có hai chiếc xe đứng chờ sẵn ở đó.

Hai người lái xe một già một trẻ, người lớn tuổi khoảng hơn năm mươi tuổi, rất thích cười, nhìn qua rất thành thật thân thiện. Dịch Trạch Duyên giới thiệu với cô: "Người này là chú Trình, chuyện ở xưởng rượu Kỳ Châu căn bản đều là chú ấy phụ trách. Chú ấy là bô lão trong xưởng rượu nhà ta, là ba của Trình Nhân, em đã từng nhìn thấy cô ấy."

Lâm Thanh Thanh vẫn còn ấn tượng. Lúc ấy, hình như Dịch Trạch Duyên đã nói với cô, ông nội và ba Trình Nhân đều làm việc ở xưởng rượu nhà họ, anh và anh trai Trình Nhân là anh em tốt.

Thì ra chú ấy là ba của Trình Nhân. Chú Trình rất nhiệt tình, cười nói với Lâm Thanh Thanh: "Khó có dịp Thanh Thanh đến đây, mọi người biết cháu đến đều rất vui, chuẩn bị cả bàn thức ăn ngon."

Mặc kệ chuyện chú ấy nói có phải sự thật không, nhưng lời này nghe vào rất thoải mái. Lâm Thanh Thanh cũng cười với chú ấy: "Làm phiền mọi người rồi."

Dịch Trạch Duyên lại giới thiệu người trẻ tuổi cho cô, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, không đẹp trai suất xắc, nhưng rất dễ nhìn. Anh ta cũng rất nhiệt tình, nhưng không có cảm giác nhiệt tình đoàng hoàng như chú Trình, hàng lông mày thể hiện sự lanh lợi, khiến người ta cảm thấy người này rất thông minh, rất biết trêu đùa.

"Người này là Kỳ Bình, là chồng của Trình Nhân, cậu ta cũng làm trong xưởng rượu, là cánh tay đắc lực của xưởng rượu."

Chồng Trình Nhân? Thì ra Trình Nhân đã kết hôn rồi? Cô nhớ đến chuyện lần trước, khi nhìn thấy Trình Nhân trong nhà, cô ta còn có địch ý đối với cô, chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều sao?

Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, bắt chuyện đơn giản với anh ta.

Từ sân bay Kỳ Châu đến Dịch gia còn hơn một giờ đi đường. Lâm Thanh Thanh ôm Tiểu Uyên ngồi xe của Kỳ Bình, còn Dịch Trạch Duyên ngồi xe của chú Trình. Anh ngồi cùng xe với chú ấy để thảo luận chuyện xưởng rượu.

Kỳ Bình rất hay nói, trên đường đi liên tục giới thiệu với hai người Kỳ Châu có gì vui, nhưng Lâm Thanh Thanh lại không có lòng nghe.

Biệt thự Dịch gia là một tòa nhà đơn, cách xưởng rượu gần hai cây số. Dịch gia thuê rất nhiều kiến trúc sư, lúc mấy người họ xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một đám người đứng ở cửa chính biệt thự.

Lâm Thanh Thanh điều chỉnh hô hấp, động viên chính mình, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh: "Căng thẳng sao?"

Không biết Dịch Trạch Duyên đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào. Anh cao hơn cô nửa cái đầu, khi nói chuyện với cô thì hơi cúi người. Giọng của anh thành thật chất phác, cố ý nói nhỏ giống như bị khàn, lại có một chút gợi cảm của người đàn ông trưởng thành.

Lâm Thanh Thanh giống như bị điện giật, theo bản năng kéo giãn khoảng cách với anh, không dám áp sát anh quá gần, sau đó thành thật gật đầu: "Có một chút."

Dịch Trạch Duyên đem hành động xa lánh của cô đặt vào mắt, nhưng chuyện bị cô bài xích đã sớm trở thành thói quen, cho nên anh cũng không quá thất vọng, chỉ nói: "Nếu sợ em có thể nắm tay anh."

Lâm Thanh Thanh: "..."

Nắm... nắm tay anh?

Cô biết Dịch Trạch Duyên là người rất có phong độ, sợ cô lo lắng nên quan tâm đến cô, để cô nắm tay anh.

Lâm Thanh Thanh nhìn tay anh, cô biết ngón tay của anh rất thon dài, mặc kệ là cầm chén hay đọc sách đều mang đến mỹ cảm.

Nắm tay anh sao? Cô... không có lá gan đó.

Không dám nắm tay anh, vậy nắm cái khác được không?

Kỳ thật Dịch Trạch Duyên cũng không ôm hi vọng quá nhiều, sự bài xích cùng chán ghét của cô anh đã sớm quen, cho nên khi nhìn thấy cô cúi đầu thấp xuống không trả lời, anh cũng không ép.

Nhưng khi Dịch Trạch Duyên đang chuẩn bị đi thì lại có cảm giác tay áo bị siết chặt. Anh cúi đầu nhìn, thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt tay áo mình.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động tới gần anh. Trong nháy mắt Dịch Trạch Duyên liền ngẩn ngơ.

Lâm Thanh Thanh phải dùng hết dũng khí mới túm lấy tay áo của anh, nhưng Dịch Trạch Duyên nửa ngày không nhúc nhích, cô không nhịn được ngẩng mặt lên nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh.

Nét mặt của anh rất kỳ quái, không nhìn ra đang vui hay buồn.

Nhưng cái khí chất mạnh mẽ kia khiến cô vô thức rút tay về.

Gần như ngay lúc ấy, khi cô buông tay áo ra rụt tay về lại bị Dịch Trạch Duyên kéo lại, bàn tay nắm lấy tay cô, nắm chặt, giam giữ trong bàn tay anh, không cho cô cơ hội trốn chạy.

Lâm Thanh Thanh: "..."

"Đi." Giọng anh vẫn rất bình thường, tựa như chỉ là một chuyện nhỏ qua quýt bình thường.

Lâm Thanh Thanh cứ ngỡ là mơ, sau đó mặt đỏ rực lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Dịch Trạch Duyên đi trước kéo cô. Lâm Thanh Thanh đi sau một bước, nên cô không nhìn thấy lúc Dịch Trạch Duyên quay người còn cố ý cúi đầu che đi khóe miệng đang cong lên và sự vui sướng giống như bị "thụ sủng nhược kinh" trong ánh mắt.


Editor: Sorry mọi người vì đã mất tích lâu vậy, do máy tính của mình không vào được wattap nên mình k thể đăng lên đây, mọi người có thể truy cập wordpress nhà mình để đọc nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play