Hiệu quả làm việc của Ứng Hạo Vũ luôn rất cao, không mất nhiều thời gian đã tìm ra được mẹ Phúc.
Mẹ Phúc là người gốc Diệu Thành, giờ đây tuổi tác của mẹ Phúc cũng đã cao nên Đường Du Nhiên không muốn để bà tiếp tục ở bên cạnh cô nữa, mà để bà về quê dưỡng già, còn tiền lương hàng tháng vẫn được trả.
Mẹ Phúc nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của Thời Ngọc Thao, bà đang không hiểu Thời Ngọc Thao đến tìm bà làm gì…
Thời Ngọc Thao rất thẳng thắn, vừa đến đã dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, hỏi mẹ Phúc: “Mẹ Phúc, tôi tới đây muốn hỏi dì một chút, Đường Du Nhiên thích cái gì, ghét cái gì… Dì là người theo sát Đường Du Nhiên từ nhỏ đến lớn, chắc chắn rất hiểu cô ấy.”
Thời Ngọc Thao có trí nhớ rất tốt, nhưng lúc này anh lại lấy giấy bút ra ghi chép vì sợ bỏ sót điều gì đó.
Mẹ Phúc nghe xong càng thêm khó hiểu, mơ hồ có đáp án, không nhịn được hỏi Thời Ngọc Thao: “Cậu Thời, cậu đang muốn theo đuổi cô cả nhà chúng tôi sao?”
Mẹ Phúc đã nghe về những chuyện gần đây, bà biết cô cả nhà này đã đã ly hôn với cậu Trạch.
Thật ra, mẹ Phúc không thích Khâu Thiếu Trạch cho lắm, bà luôn cảm thấy Khâu Thiếu Trạch đối xử với cô cả của mình không tốt, bây giờ ly hôn thì tốt rồi.
Đương nhiên, về Thời Ngọc Thao, mẹ Phúc cũng biết đó là một gia đình giàu có nổi tiếng lẫy lừng ở Diệu Thành.
Với bối cảnh gia đình cao quý như thế này, mẹ Phúc không khỏi lo lắng cho cô cả của mình.
Thời Ngọc Thao không ngờ câu đầu tiên mẹ Phúc nói lại đi vào đúng trọng tâm, anh cười, gật đầu với mẹ Phúc rồi nghiêm túc nói: “Đúng vậy, mẹ Phúc, tôi rất muốn theo đuổi Đường Du Nhiên.”
Mẹ Phúc thực sự rất thích Thời Ngọc Thao, cảm thấy người này tốt hơn nhiều so với Khâu Thiếu Trạch!
Hơn nữa, còn đến tận đây để tìm bà, đã đủ thấy được thành ý của anh đối với cô cả.
Nghĩ đến đây, mẹ Phúc vui vẻ nói: “Cậu Thời, cô cả của chúng tôi thích ăn hải sản và các món cay.”
“Loài hoa yêu thích của cô cả là hoa hồng, đặc biệt thích hoa hồng Louis XIV, cô cả trước đây còn tự tay trồng nó trong vườn nhà, vì trồng mãi không chịu lớn nên cô cả đã rất buồn và khóc rất to.”
“Màu sắc yêu thích của cô cả là đỏ và đen, còn có cả màu trắng.”
“Cô cả cũng mắc chứng nghiện sạch sẽ nhẹ và bị dị ứng với xoài…”
Mẹ Phúc thực sự rất hiểu Đường Du Nhiên, bà đã nói với Thời Ngọc Thao về tất cả sở thích của Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao chăm chú lắng nghe, nhưng anh không quên ghi chép lại.
Cuối cùng, sau khi mẹ Phúc nói xong, khi chuẩn bị rời đi, mẹ Phúc không khỏi quay lại nhìn Thời Ngọc Thao, nghiêm nghị nói: “Cậu Thời… Cô cả của chúng tôi thật ra rất mềm lòng, dễ cho đi tình cảm và cũng rất dễ bị tổn thương, vì vậy nếu cậu thích cô ấy, cậu không được làm tổn thương cô ấy. “
Thời Ngọc Thao nghe những lời này của mẹ Phúc thì ngây người ra, sau khi định thần lại, mỉm cười với mẹ Phúc rồi gật đầu: “Vâng, mẹ Phúc, tôi nhớ rồi.”
Sau khi tiễn mẹ Phúc đi, Thời Ngọc Thao lập tức bắt đầu kế hoạch theo đuổi của mình, vội vàng dặn dò Ứng Hạo Vũ đến cửa hàng hoa để đặt một bó hoa hồng Louis XIV yêu thích của Đường Du Nhiên và gửi đến công ty của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên không biết những hành động nhỏ của Thời Ngọc Thao đã làm sau lưng mình, cô vừa kết thúc một cuộc họp.
Người quản lý chuyên ngành mà Thời Ngọc Thao giới thiệu cho cô, hôm nay đến nhậm chức, không hổ danh là người mà Thời Ngọc Thao đề cử, năng lực nghiệp vụ đương nhiên không có gì phải phàn nàn cả.
Có người giúp đỡ chia sẻ gánh nặng, trách nhiệm trên vai Đường Du Nhiên cũng nhẹ bớt đi rất nhiều.
Đường Du Nhiên vừa trở về phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống, trong phòng làm việc yên tĩnh bỗng có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Vừa nói xong, cửa phòng làm việc đã được mở ra.
Còn chưa kịp nhìn ra là ai đến, một bó hoa hồng lớn nhanh chóng lọt vào tầm mắt.
Hơn nữa đó là hoa hồng Louis XIV yêu thích của Đường Du Nhiên!
Những cánh hoa màu tím đậm rất quý phái và đầy bí ẩn, hương hoa đặc biệt ngay lập tức tràn ngập khắp căn phòng.
Đường Du Nhiên ngây người tại chỗ.
“Giám đốc Đường, bó hoa này là do nhân viên cửa hàng hoa vừa rồi gửi đến, bên trên có viết là tặng cho cô.” Thư ký mới của Đường Du Nhiên- Tịch Linh Linh đang cầm bó hoa hồng cực lớn đưa cho Đường Du Nhiên.
Ánh mắt không khỏi nhìn Đường Du Nhiên với vẻ hâm mộ: “Giám đốc Đường, bông hồng này có phải là hoa hồng Louis XIV huyền thoại không? Nó thực sự rất đẹp, hương thơm rất khác biệt!”
Nghe được giọng nói của Tịch Linh Linh, Đường Du Nhiên hoàn hồn trở lại, nhìn bông hồng tím đậm đẹp mê hồn trước mặt, gật đầu với Tịch Linh Linh: “Ừm, là hoa hồng Louis XIV.”
Đường Du Nhiên vừa nói xong, Tịch Linh Linh đã vô cùng ngạc nhiên và không nhịn được che miệng thốt lên: “Trời ơi! Đúng là hoa hồng Louis XIV! Nghe nói loại hoa hồng này siêu hiếm! Hơn nữa bó này còn rất lớn, nghe nhân viên cửa hàng hoa mang qua đây đã nói là có đủ 999 bông hoa! “
“Hơn nữa ngôn ngữ hoa của hoa hồng Louis XIV là ám chỉ anh chỉ chung tình với mỗi mình em!”
Sự hâm mộ trong mắt Tịch Linh Linh ngày càng nhiều: “Giám đốc Đường, người tặng hoa cho cô nhất định là bạn trai của cô! Ghen tị thật, bạn trai của cô hẳn là rất yêu cô.”
Tất cả phụ nữ đều mong lấy được người đàn ông mà mình yêu thương trọn đời.
Sau khi nghe thấy những lời Tịch Linh Linh nói, đôi má trắng như tuyết của Đường Du Nhiên ngay lập tức đỏ bừng, vừa ngượng ngùng lại xấu hổ nhận lấy bó hoa hồng từ tay Tịch Linh Linh, nói: “Cái đó… Nếu không có việc gì nữa thì đi làm việc đi.”
Nhìn thấy Tịch Linh Linh đã rời đi, Đường Du Nhiên cầm lấy tấm thiệp ở giữa bó hoa và mở nó ra xem.
Chỉ nhìn thấy tấm thiệp ghi: “Cô Đường Du Nhiên, hôm nay tôi có thể mời em đi ăn tối sau giờ làm việc được không?”
Nhìn xuống chỗ ký tên quả nhiên có ba chữ ‘Thời Ngọc Thao’.
Đường Du Nhiên cầm tấm thiệp hơi sững sờ, hóa ra đó là hoa mà Thời Ngọc Thao đã gửi.
Đường Du Nhiên nhận không ít hoa hồng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng Louis XIV.
Đường Du Nhiên nhìn bó hoa hồng to lớn, không khỏi thất thần.
Đường Du Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Hoa hồng Louis XIV đã rất thích rồi, sau khi nghe truyền thuyết về hoa hồng Louis XIV, hoa hồng Louis XIV đã trở thành một trong những loài hoa yêu thích của Đường Du Nhiên!
Lúc đó Đường Du Nhiên vẫn đang nghĩ sau này cô nhất định phải để cho người mà mình yêu tặng cho cô một bó hoa hồng Louis XIV!
Bởi vì ngôn ngữ hoa hồng của Louis XIV chính là chỉ chung tình với mỗi mình em.
Thật tuyệt vời, cả một đời dài như vậy, nhưng chỉ yêu một mình em!
Khi Đường Du Nhiên kết hôn với Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên cũng đã nói với Khâu Thiếu Trạch rằng cô thích hoa hồng Louis XIV nhất.
Nhưng hầu như Khâu Thiếu Trạch đều đã quên, anh ta không để tâm đến nó, không dễ dàng gì mới nhớ được một lần, Khâu Thiếu Trạch nói sẽ mua cho cô, Đường Du Nhiên rất vui mừng, kết quả cuối cùng nhận được chỉ là một bó hoa hồng đỏ.
Vì hoa hồng Louis XIV quá quý hiếm nên nhiều cửa hàng hoa cũng không bán, Khâu Thiếu Trạch thấy quá phiền phức, sau khi hỏi vài cửa hàng hoa đều không có nên đã mua một bó hoa hồng đỏ cho Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên vốn tưởng rằng đời này cô sẽ không bao giờ được nhận Louis XIV nữa, nhưng cô không ngờ Thời Ngọc Thao lại tặng nó cho cô…
Hơn nữa còn là chín trăm chín mươi chín bông!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT