Nghe thấy Khâu Thiếu Trạch nói vậy, trong lòng Đường Du Nhiên vô cùng nghi ngờ.
Cô rất hiểu Bạch Tiên Nhi, với tính cách đa nghi của cô ta làm sao có thể để cô và Khâu Thiếu Trạch ở nhà một mình vào buổi tối chứ!
Đang nghĩ đến bộ dạng ra vẻ bí ẩn của Thời Ngọc Thao trước đó, Đường Du Nhiên không nhịn được mà hơi nhíu mày lại.
Đang nghĩ, Khấu Thiếu Trạch ở một bên đưa tay véo ấn đường, nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, không còn sớm nữa, anh về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Cuối cùng Bạch Tiên Nhi cũng là người phụ nữ của anh ta, dù bây giờ anh ta không còn thích cô ta nữa, nhưng tự tay dâng cô ta lên giường của người đàn ông khác, trong lòng anh ta vẫn không kìm chế được mà thấy hơi phiền não.
Nói xong vài câu với Đường Du Nhiên, Khâu Thiếu Trạch lên lầu trở về phòng mình.
Đường Du Nhiên trở về phòng, không kìm chế được mà gọi điện thoại cho Thời Ngọc Thao.
Nhưng không ngờ gọi mãi mà không có ai nghe.
Đường Du Nhiên hơi nhíu mày, đang do dự có nên gọi lần thứ hai không, thì bên ngoài ban công đột nhiên vang lên một tràn tiếng động nhẹ.
Đường Du Nhiên giật mình, vô thức nhìn qua bên đó thì thấy trên ban công có một bóng dáng cao lớn đang đi vào phòng.
Đường Du Nhiên phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay với lấy đèn bàn trên tủ đầu giường, lúc cô chuẩn bị đập lên bóng dáng đó thì bóng người cao lớn đó đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.
Người đó dùng sức một cái đã kéo Đường Du Nhiên vào lòng.
Trong lúc hoảng loạn, ngọn đèn trong tay cô rơi xuống đất bụp một tiếng.
“Cô Đường, em đúng là ra tay không hề khách khí, đập trúng tôi bị thương rồi em không đau lòng sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cùng với hơi thở lạnh lùng chỉ thuộc về anh, Đường Du Nhiên mới ngừng giãy giụa, vừa ngẩng lên nhìn thì thấy người đang ôm cô quả nhiên là Thời Ngọc Thao.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Thời Ngọc Thao chui vào phòng cô từ ban công, nhưng vẫn khiến Đường Du Nhiên bị giật mình không nhẹ.
Đường Du Nhiên không khách khí trừng Thời Ngọc Thao một cái, cạn lời đè thấp giọng nói: “Thời Ngọc Thao, nếu lần sau anh muốn vào phòng tôi từ ban công thì có thể nói trước với tôi một tiếng không!”
Thời Ngọc Thao thấy bộ dạng tức giận của Đường Du Nhiên, sờ sờ mũi, cong môi cười, đè thấp giọng trả lời: “Tôi biết rồi, lần sau khi tôi đi từ ban công vào nhất định sẽ nói trước với em.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên một tràn tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc!”
Đường Du Nhiên vô thức đưa tay đẩy Thời Ngọc Thao ra, rồi lại nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói lo lắng của Khâu Thiếu Trạch: “Du Nhiên, có chuyện gì vậy? Anh vừa nghe thấy hình như trong phòng em có tiếng rớt đồ gì đó? Em mau mở cửa đi.”
Khâu Thiếu Trạch ở bên ngoài nhíu mày, cửa phòng đã khóa trái, nếu không anh ta đã đẩy cửa vào từ lâu rồi.
“Không sao, lúc nãy em không cẩn thận em đụng trúng đèn bàn ở tủ đầu giường nên rơi xuống đất thôi.
Em đã ngủ rồi, đợi sáng mai bảo mẹ Phúc dọn dẹp là được rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nghe thấy giọng của Đường Du Nhiên, trong lòng Khâu Thiếu Trạch không yên tâm.
Nghĩ đến trên báo từng đăng rất nhiều tin liên quan đến việc trộm đột nhập vào phòng, anh ta nhíu mày đưa tay gõ thêm vài cái lên cửa, nói: “Du Nhiên, em vẫn nên mở cửa để anh vào xem đi, nếu không anh không yên tâm.”
Sau đó, Khâu Thiếu Trạch lại nói: “Du Nhiên, nếu em còn không mở cửa, anh sẽ đi tìm mẹ Phúc để lấy chìa khoá dự phòng đấy.”
Đường Du Nhiên ở trong phòng vừa nghe thấy Khâu Thiếu Trạch nói vậy, hơi đau đầu nhìn Thời Ngọc Thao đang đứng ở một bên, sợ Khâu Thiếu Trạch thật sự lấy được chìa khoá dự phòng để đi vào, cô lập tức nói với anh ta: “Đợi một chút, em qua mở cửa cho anh.”
Nói xong, Đường Du Nhiên vội vàng kéo tay Thời Ngọc Thao, nhẹ chân nhẹ tay vừa lôi vừa kéo Thời Ngọc Thao đang mang vẻ mặt không tình nguyện vào trong phòng thay đồ, để anh trốn trong tủ áo, sau đó cô mới thở phào một hơi, nhanh chân đi đến trước cửa phòng, đưa tay mở cửa phòng.
Thời Ngọc Thao cạn lời co rút thân hình cao to của mình trong tủ quần áo, vẻ mặt vừa không biết làm thế nào lại vừa ấm ức.
Thật sự không ngờ Thời Ngọc Thao anh lại có ngày phải trốn trong tủ quần áo của người khác!
“Du Nhiên, em không sao chứ?” Khâu Thiếu Trạch ở bên ngoài nhìn trên dưới Đường Du Nhiên một lượt, thấy trên người cô vẫn mặc quần áo ngủ chỉnh tề, sắc mặt cũng không có gì khác thường, trong lòng mới hơi yên tâm.
Ánh mắt anh ta lại quét một vòng trong phòng, thấy đèn bàn đúng là đã rơi vỡ ở dưới đất bên giường.
“Em không sao, chỉ là không cẩn thận đụng rơi đèn bàn thôi mà.” Đường Du Nhiên trả lời.
“Anh gọi mẹ Phúc lên dọn dẹp mảnh vỡ của đèn bàn, mắc công lát nữa em không cẩn thận lại bị đâm vào chân.”
Nói xong, Khâu Thiếu Trạch không đợi Đường Du Nhiên lên tiếng đã quay về phía tầng dưới gọi mẹ Phúc.
Mẹ Phúc đáp một tiếng, đi lên tầng, nhanh chóng thu dọn những mảnh vỡ của đèn bàn trong phòng rồi lại lui xuống.
Từ sau khi Khâu Thiếu Trạch dọn ra khỏi phòng ngủ, Đường Du Nhiên ở một mình, buổi tối cô đều mặc thoải mái khi đi ngủ, Nên tối nay trên người cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu trắng cổ chữ V.
Đường Du Nhiên mặc váy trắng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, cổ chữ V vừa vặn để lộ xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp của cô.
Vòng eo thon thả không đến một vòng tay, thân hình trước lồi sau vểnh chỉ được một lớp áo ngủ bằng lụa mỏng manh che lấp khiến người khác rất dễ suy nghĩ viển vông.
Khâu Thiếu Trạch nhìn dáng vẻ quyến rũ này của Đường Du Nhiên, trong mắt anh ta không khỏi tối đi một chút, đột nhiên trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được mà vô thức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô.
Đường Du Nhiên đột nhiên bị Khâu Thiếu Trạch nắm tay thì giật mình một cái, hơi nhíu mày, không thay đổi sắc mặt mà dùng sức rút tay lại.
Nhưng anh ta nắm quá chặt, cô không thể nào rút ra được.
Rất nhanh, Đường Du Nhiên đã nhạy cảm cảm hiện ánh mắt mà Khâu Thiếu Trạch nhìn mình trở nên nóng rực hơn.
Đường Du Nhiên nhíu mày, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Thiếu Trạch đang ở gần trong gang tấc: “Khâu Thiếu Trạch, đã không còn sớm nữa, anh mau về phòng ngủ đi! Em cũng mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Rõ ràng là Đường Du Nhiên đang hạ lệnh đuổi khách, nhưng Khâu Thiếu Trạch lại dường như không nghe thấy ý trong lời nói của cô, không hề có ý muốn rời đi, ngược lại ánh mắt anh ta còn sáng rực mà nhìn cô: “Du Nhiên, anh muốn dọn về phòng ở cùng em.”
Nói xong, không đợi Đường Du Nhiên lên tiếng, Khâu Thiếu Trạch đã vội nói tiếp: “Nếu em chê nóng thì có thể mở máy lạnh, mở máy lạnh thì sẽ không nóng nữa.”
“Nhưng bây giờ em đã ngủ một mình quen rồi, ngủ hai người không quen!”
Đường Du Nhiên nhìn một cái đã thấy được suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng Khâu Thiếu Trạch!
Bây giờ Khâu Thiếu Trạch chạm vào Đường Du Nhiên một cái cô cũng chê bẩn, làm sao có thể để anh ta dọn về phòng chứ!
“Du Nhiên, anh ngủ không nhúc nhích lung tung, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến em.”
Nói xong, Khâu Thiếu vuốt nhẹ lòng bàn tay của Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, chúng ta là vợ chồng, ở cùng một phòng là lẽ đương nhiên.
Huống chi sau này chúng ta còn phải sinh đứa con thuộc về hai chúng ta nữa.”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT