Thời Ngọc Thao không quan tâm những lời của hai người khách nữ đó, anh bước nhanh về phía cửa phòng của An Lâm.

Trên người Lâm Hiểu Hiểu có thẻ dự phòng của phòng An Lâm.

Lâm Hiểu Hiểu vội dùng thẻ dự phòng mở cửa phòng khách sạn.

Thời Ngọc Thao lập tức đẩy cửa ra bước vào, sau khi tìm kiếm hết một lượt trong phòng nhưng lại không tìm thấy An Lâm đâu, Thời Ngọc Thao chợt cau mày, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu không nhịn được hỏi: “Cô mau nghĩ thử xem ngoài khách sạn ra An Lâm còn có thể đi đâu?”

Trong lòng Lâm Hiểu Hiểu đã biết bây giờ An Lâm đang ở đâu từ lâu, chỉ đợi Thời Ngọc Thao hỏi cô ta câu này thôi, bây giờ nghe Thời Ngọc Thao hỏi như vậy, Lâm Hiểu Hiểu giả vờ giống như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt bỗng nhiên tái mét, làm ra vẻ hoảng hốt nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Cậu Thời! Lúc mới vào tôi có nghe thấy hai cô gái trên hành lang nói nhìn thấy một cô gái đeo khẩu trang đi lên trên tầng thượng! Chắc không phải là chị An Lâm chứ?”

Thời Ngọc Thao nghe Lâm Hiểu Hiểu nói xong, sắc mặt chợt u ám, rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Cho dù có phải An Lâm hay không cũng phải lên tầng trên xem thử đi! Đề phòng lỡ như có chuyện gì!”



Vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao đã vội bước ra khỏi phòng, Lâm Hiểu Hiểu cũng đi theo ngay.

Hai người Thời Ngọc Thao và Lâm Hiểu Hiểu vừa bước ra khỏi thang máy, vừa nhìn đã thấy cánh cửa mở toang trên tầng thượng.

Thông thường ở khách sạn, cánh cửa tầng thượng bình thường đều sẽ khóa lại, cánh cửa này rõ ràng vừa bị người khác mở ra.

Thời Ngọc Thao hiển nhiên cũng nhận ra điều này, anh bước đi càng nhanh hơn, vừa bước đến sân thượng đã nhìn thấy bóng lưng mảnh mai đang đứng bên rìa sân thượng.

Chỉ một bóng lưng cũng đủ để Thời Ngọc Thao nhận ra người phụ nữ đó chính là An Lâm.



“An Lâm! Em đang làm gì vậy?” Thời Ngọc Thao trầm giọng nói với bóng lưng An Lâm.

Nghe thấy giọng của Thời Ngọc Thao, bóng lưng mảnh mai đang đứng bên rìa sân thượng từ từ quay người lại, tuy trên mặt có đeo khẩu trang, đã che đi hơn một nửa gương mặt, nhưng từ đôi mắt để lộ ra ngoài có thể chắc chắn đó chính là An Lâm.

Thời Ngọc Thao vừa nói vừa đến gần chỗ An Lâm, còn chưa đợi Thời Ngọc Thao bước đến trước mặt, cảm xúc của An Lâm bỗng nhiên trở nên vô cùng kích động, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Thời Ngọc Thao đang bước đến gần, cô ta hét lên chói tai: “Anh đừng qua đây! Thời Ngọc Thao anh đừng qua đây!”

“Anh còn bước thêm một bước nữa, bây giờ em sẽ nhảy xuống ngay!”  Nói xong, nửa người của An Lâm còn nghiêng ra ngoài lan can, với tư thế như vậy, chỉ cần An Lâm buông hai tay đang nắm lan can ra, cả người cô ta sẽ rơi xuống dưới ngay.

Thời Ngọc Thao thấy An Lâm đang vô cùng kích động, anh nhíu mày thật chặt, không dám kích động đến An Lâm, vội dừng bước lại, sau đó anh và Lâm Hiểu Hiểu cùng nhìn hành động nguy hiểm của An Lâm, tuy trong lòng đã có chuẩn bị trước, nhưng vẫn bị dọa sợ đến cả người toát mồ hôi hột, Lâm Hiểu Hiểu không nhịn được hỏi An Lâm: “Chị An Lâm, chị đừng kích động mà chị An Lâm! Chị làm vậy nguy hiểm quá!”

An Lâm không thèm đếm xỉa đến Lâm Hiểu Hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thời Ngọc Thao, trong đôi mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và căm hờn, bỗng nhiên cô ta bật cười thành tiếng, mệt mỏi há miệng ra, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào vang lên: “Thời Ngọc Thao, tại sao anh còn đến đây… không phải anh đi thăm Đường Du Nhiên rồi sao? Anh đi chăm sóc Đường Du Nhiên đi… em không cần anh lo.”

Thời Ngọc Thao cau mày nhìn An Lâm chằm chằm, nghiêm túc nói: “An Lâm, bước qua đây, bước đến bên cạnh anh, em đừng kích động như vậy, có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không?”

An Lâm nghe Thời Ngọc Thao nói xong càng cười to hơn, cười đến nỗi vành mắt ướt đẫm nước mắt, cô ta chăm chú nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Nói? Chúng ta còn gì để nói nữa chứ?”

“Em biết mà Ngọc Thao, bây giờ anh không còn yêu em nữa, cũng không cần em nữa, em biết hết rồi!”

“Nếu anh đã không cần em nữa, vậy mong anh đừng quan tâm em nữa, để em tự sinh tự diệt đi.”

“Người dơ bẩn như em còn sống trên đời này làm gì chứ! Cả đời này của em sẽ không thể nào có con được nữa, cơ thể em còn bị người ta chà đạp, em nên chết quách đi cho xong.”

“Thời Ngọc Thao anh cứ mặc kệ em đi, anh để em đi chết đi.”

Nói xong, cảm xúc của An Lâm lại càng kích động hơn, trực tiếp bước một chân qua khỏi lan can, cả người như treo ở ngoài lan can.

Phải biết rằng đây là tầng mười bảy, bên dưới là nền xi măng cứng rắn, ngã xuống dưới thật sự sẽ mất mạng ngay!

Cho dù Lâm Hiểu Hiểu bên cạnh đã biết An Lâm chỉ đang diễn trò, nhưng thấy An Lâm làm ra những hành động nguy hiểm như vậy, trong lòng cô ta vẫn không nhịn được toát mồ hôi thay cho An Lâm.

Thời Ngọc Thao nhìn cơ thể mảnh mai lung lay sắp ngã của An Lâm, trên trán anh rịn ra một lớp mồ hôi, không nhịn được lại bước về phía An Lâm một bước, nghiêm giọng nói: “An Lâm! Em bình tĩnh chút đi! Đừng làm những chuyện ngốc nghếch!  Em rất tốt! Em còn có nhiều người hâm mộ phim điện ảnh thích em như vậy, em đừng kích động, bước đến bên cạnh anh đi, chúng ta từ từ nói chuyện? Em muốn gì anh cũng có thể đồng ý với em.”

An Lâm lắc đầu với Thời Ngọc Thao, khóc nức nở nói với anh: “Ngọc Thao, anh đang lừa em!”

“Anh đã từng nói, anh sẽ không cần em nữa, trái tim của em đã chết rồi, em còn sống làm gì nữa, anh đừng qua đây.”

Nói xong ánh mắt An Lâm điên cuồng nhìn về phía Thời Ngọc Thao gằn lên từng câu từng chữ: “Thời Ngọc Thao, nếu cả đời này em đã không thể có được tình yêu của anh, vậy thì cứ để em chết trước mặt anh là được, như thế anh sẽ mãi mãi không thể quên được em.”

Thời Ngọc Thao bị những lời nói và ánh mắt điên cuồng đó của An Lâm làm sợ đến nỗi tim cũng nhảy dựng lên, anh thật sự rất sợ An Lâm sẽ nhảy lầu tự tử, anh đã nợ An Lâm rất nhiều, nếu như An Lâm nhảy lầu tự tử thật, vậy thì những gì anh nợ An Lâm sẽ không bao giờ trả hết được nữa!

Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy cũng giật mình, trong lòng không khỏi thán phục, An Lâm quả thật xứng đáng là ảnh hậu, diễn ra một cảnh nhập vai xuất sắc như vậy.

Lòng bàn tay Thời Ngọc Thao cũng toát mồ hôi lạnh, ánh mắt dán chặt trên người An Lâm, anh vô cùng chắc chắn nói: “An Lâm, em đừng làm chuyện ngốc nghếch, anh nói rồi, em qua đây trước đi, rời khỏi nơi nguy hiểm, em muốn gì chúng ta cũng có thể bàn bạc với nhau.”

An Lâm nghe Thời Ngọc Thao nói xong, ánh mắt trợn trừng lên nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, anh nói thật sao?”

“Nếu như em nói em muốn anh chia tay với Đường Du Nhiên, hai chúng ta về lại bên nhau, anh cũng đồng ý với em sao?”

Thời Ngọc Thao nghe xong chợt ngẩn người ra, ngay sau đó mới khôi phục lại tinh thần, anh cau mày nhìn An Lâm, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.

An Lâm thấy dáng vẻ im lặng của Thời Ngọc Thao, bàn tay nắm chặt lan can chợt siết chặt hơn, nước mắt đầm đìa, bỗng nhiên bật cười đến thê lương nhìn về phía Thời Ngọc Thao, giọng nói nghẹn ngào gằn từng chữ một: “Thời Ngọc Thao… em biết ngay mà, anh không làm được, anh sẽ không cần em nữa.”

Vừa dứt lời, ngay sau đó, An Lâm chợt bước một chân còn lại lên lan can, lúc này An Lâm như đang treo cả người bên ngoài lan can.

Hai chân chỉ có phần mũi chân còn miễng cưỡng chống đỡ phía ngoài chật hẹp của lan can.

Cả người dựa hết vào hai tay đang nắm chặt lan can mới có thể đứng vững, chỉ cần An Lâm buông tay ra, hoặc là cô ta không nắm chặt lan can, cả người cô ta sẽ rơi thẳng xuống dưới ngay lập tức.

Lúc này có lẽ bên dưới cũng có người nhìn thấy An Lâm đang treo người bên mép tầng thượng, bên dưới bỗng chốc vang lên từng tiếng la sợ hãi của người đi đường.

An Lâm còn chưa thấy đủ, cô ta không sợ chết thật, cô ta giơ tay phải lên, từ từ buông lan can đang nắm chặt trong tay ra, ánh mắt đau xót nhìn về phía Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, em hy vọng kiếp sau sẽ không gặp anh nữa, như vậy em sẽ không đau lòng khổ sở giống như bây giờ nữa.”

Bây giờ trông tư thế của An Lâm có vẻ cực kỳ không ổn, bởi vì trước đó đã mất máu quá nhiều, sắc mặt An Lâm đến hiện tại đã trắng bệnh đến đáng sợ!

Hơn nữa cơ thể An Lâm còn có vết thương, đoán chừng hành động vừa rồi của An Lâm đã kéo rách vết thương vẫn chưa lành ở bụng dưới, An Lâm đau đớn không nhịn được cắn chặt khóe môi, cả người đang run rẩy trong không trung, cơ thể lung lay sắp ngã giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Phần bụng dưới của An Lâm loáng thoáng còn lộ ra vết máu màu đỏ, trông có vẻ giống như vết thương ở bụng dưới bị rách đang chảy máu ra.

Thời Ngọc Thao nhìn An Lâm đang từ từ buông tay phải ra, trong lòng vô cùng căng thẳng, siết chặt nắm đấm đang toát mồ hôi.

Nguy hiểm quá! Thật sự rất nguy hiểm, bây giờ cả người An Lâm chỉ dựa vào tay trái nắm lấy lan can, một khi nắm không chắc An Lâm có thể rơi xuống dưới bất cứ lúc nào!

Ngay cả Lâm Hiểu Hiểu cũng không nhịn được sợ toát mồ hôi lạnh, cô ta không ngờ An Lâm lại có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy!

Lâm Hiểu Hiểu không khỏi sốt ruột, cô ta nhìn tư thế hiện tại của An Lâm, thật sự rất sợ An Lâm không chống đỡ nổi, trượt tay một cái cả người sẽ rơi thẳng xuống dưới, thế là Lâm Hiểu Hiểu lập tức đỏ mắt, quên cả việc giữ chừng mực, đưa tay kéo tay áo Thời Ngọc Thao theo bản năng, vội vàng cầu xin Thời Ngọc Thao nói: “Tôi xin cậu đó cậu Thời, tôi cầu xin cậu, mau cứu chị An Lâm đi! Cứ tiếp tục như vậy nữa chị An Lâm sẽ chết mất!”

“Chắc chắn vết thương chỗ bụng dưới của chị An Lâm đã nứt ra, chảy cả máu luôn rồi!”

“Cậu Thời, cầu xin cậu, hãy cứu chị An Lâm đi! Lẽ nào cậu muốn nhìn chị An Lâm chết trước mặt cậu thật sao?”

Thời Ngọc Thao nhìn An Lâm đang chao đảo giữa không trung, đôi mắt sâu xa khó đoán chợt co rút.

Muốn cứu An Lâm rất đơn giản, anh chỉ cần đồng ý với An Lâm chia tay Đường Du Nhiên, về lại bên cô ta là được, chỉ cần anh mở lời, chắc hẳn An Lâm sẽ nghe lời anh thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng… nhưng chia tay với Đường Du Nhiên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play