Mấy ngày này Đường Du Nhiên tạm thời ở lại nhà cũ của nhà họ Thời, nhưng hằng ngày chỉ có buổi sáng mới có thể gặp được Thời Ngọc Thao một lần, buổi tối lúc Thời Ngọc Thao trở về thì Đường Du Nhiên lại ngủ mất rồi.
Có câu lạc đà gầy vẫn to hơn con ngựa béo, dẫu sao nhà họ Thời có căn cơ nhiều năm như vậy cũng không phải vô dụng.
Thời Ngọc Thao trải qua mấy ngày bận rộn, đến ngày thứ tư Thời Tuấn Đình và ông cụ Thời cũng coi như bình yên được một chiếc xe quân đội đưa về.
Lúc được đưa về, tinh thần của ông cụ Thời vẫn khá tốt, chỉ là sắc mặt Thời Tuấn Đình hơi u ám.
Thật ra ông cụ Thời đã nghỉ hưu từ lâu, lần này chẳng qua chỉ vì Thời Tuấn Đình mới bị liên lụy tới.
Chuyện này ban đầu cũng không to tát lắm, dù sao người tham ô nhận hối lộ chỉ là cấp dưới của Thời Tuấn Đình, hoàn toàn không phải chính bản thân ông ta.
Nhưng suy cho cùng quả thật bản thân Thời Tuấn Đình cũng có trách nhiệm, ông ta không giám sát tốt cấp dưới của mình, cấp dưới của mình tham ô nhận hối lộ con số lớn như vậy, ông ta lại không hề hay biết gì, sau cùng vẫn bị người ta tố cáo, liên lụy đến chính ông ta.
Nhưng may mà có Thời Ngọc Thao giúp điều tra rõ ràng chuyện lần này không hề liên quan đến Thời Tuấn Đình, cấp dưới lòng tham vô đáy đó vì tư lợi cá nhân mới làm như vậy.
Nhưng bởi vì cấp trên xử lý nghiêm chuyện này, thế nên tuy lần này Thời Tuấn Đình và ông cụ Thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Thời Tuấn Đình vẫn bị tạm thời đình chỉ công tác để xử lý, còn khi nào được phục chức thì vẫn chưa biết.
Có thể ngày mai sẽ được phục chức, cũng có thể cả đời này cũng không thể phục chức được nữa.
“Cha, ông nội.” Sau khi Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên với mẹ Thời nhận được tin tức đã lập tức chờ sẵn ở cổng.
Thời Tuấn Đình gật đầu với Thời Ngọc Thao, ánh mắt lướt qua Đường Du Nhiên bên cạnh Thời Ngọc Thao, sau cùng dừng lại trên người Du Thanh Uyển đang đứng một bên.
Thời Tuấn Đình đã rất lâu không gặp Du Thanh Uyển rồi, chỉ được gặp một lần vào sinh nhật của ông cụ Thời mấy tháng trước, nhưng lúc gặp nhau ông ta cũng chưa kịp nói mấy câu với Du Thanh Uyển, đa số là ông ta nói, Du Thanh Uyển hờ hững đáp lại vài lời.
Du Thanh Uyển và Thời Tuấn Đình đưa mắt nhìn nhau sau đó lại nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, bà nhìn về phía ông cụ Thời bên cạnh nói: “Cha, về rồi thì tốt, sức khỏe cha vẫn ổn chứ? Có cần gọi bác sĩ riêng đến khám thử không?”
Thời Tuấn Đình thấy ánh mắt Du Thanh Uyển dời đi chỗ khác, đôi mắt ông ta chợt hiện lên vẻ mất mát.
Dù sao ông cụ Thời cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, bị nhốt trong phòng kín thẩm vấn lâu như vậy, khó tránh lo lắng cơ thể sẽ không chịu nổi.
“Không sao không sao, con đừng lo lắng, cơ thể vẫn khỏe lắm.” Ông cụ Thời không có con gái chỉ có mỗi một người con trai là Thời Tuấn Đình, vì vậy ông ấy vẫn luôn coi con dâu Du Thanh Uyển này như con gái ruột của mình.
Cho dù bây giờ Thời Tuấn Đình cũng đã ly thân với Du Thanh Uyển nhiều năm như vậy, thế nhưng bấy lâu ông cụ Thời vẫn đối xử với Du Thanh Uyển như cũ.
Mọi người bước vào nhà, ngồi lên sô pha, chú Dương quản gia vội tự tay pha trà mang lên cho Thời Tuấn Đình và ông cụ Thời.
Trông Ông cụ Thời lại có vẻ thoải mái hơn Thời Tuấn Đình, tâm trạng cũng rất tốt, vừa uống trà vừa mỉm cười nhìn Đường Du Nhiên, ánh mắt lại liếc sáng Thời Ngọc Thao bên cạnh nói: “Ngọc Thao, con không muốn giới thiệu cô gái này một chút sao?”
Thời Ngọc Thao nghe ông cụ Thời nói xong, anh đưa tay thoải mái nắm lấy tay Đường Du Nhiên, kéo cô bước đến trước mặt ông cụ Thời và Thời Tuấn Đình, nghiêm túc giới thiệu: “Ông nội, cha, đây là vợ chưa cưới của con, Đường Du Nhiên.”
Thời Ngọc Thao nói ra ba chữ “vợ chưa cưới” chứ không phải là “bạn gái”.
Ông cụ Thời và Thời Tuấn Đình đều sửng sốt, đương nhiên bọn họ hiểu ý của Thời Ngọc Thao.
Ánh mắt ông cụ Thời lại lướt qua bàn tay đang nắm chặt nhau của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên, vừa nhìn đã thấy chiếc nhẫn trên tay hai người.
Thật ra ông cụ Thời và Thời Tuấn Đình đã biết đến sự tồn tại của Đường Du Nhiên từ lâu.
Dù sao trước đây chuyện của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên với An Lâm cũng ồn ào trên mạng như vậy.
Lúc đó ông cụ Thời và Thời Tuấn Đình đã sai người đi điều tra thân thế của Đường Du Nhiên.
Trừ việc Đường Du Nhiên từng kết hôn một lần rồi ly hôn ra, dù là phẩm chất của Đường Du Nhiên hay những mặt khác đều rất tốt.
Hơn nữa còn có vết xe đổ của Thời Tuấn Đình và Du Thanh Uyển, tư tưởng bây giờ của ông cụ Thời đã thay đổi rất nhiều, ông không còn coi trọng việc môn đăng hộ đối nữa.
Dù sao cuối cùng vẫn là hai người họ cùng nhau sống đến hết đời.
Bản thân Thời Ngọc Thao thích mới quan trọng nhất, vì vậy ông cụ Thời không hề có ý kiến gì.
Hơn nữa bây giờ ông cụ Thời thấy hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên xứng đôi như thế, tình cảm lại rất tốt, đương nhiên lại càng không có ý kiến gì.
Trái lại lúc Thời Tuấn Đình nghe nói Đường Du Nhiên đã từng kết hôn một lần, ông ta cũng có chút ý kiến, nhưng quan hệ giữa hai cha con Thời Ngọc Thao và Thời Tuấn Đình vẫn luôn lạnh nhạt, Thời Tuấn Đình cảm thấy áy náy với hai mẹ con Thời Ngọc Thao và Du Thanh Uyển.
Sau khi biết Thời Ngọc Thao đã đưa Đường Du Nhiên đi gặp Du Thanh Uyển rồi, hơn nữa Du Thanh Uyển còn rất thích Đường Du Nhiên, Thời Tuấn Đình cũng không còn ý kiến gì với Đường Du Nhiên nữa.
Đường Du Nhiên nghe thấy cách giới thiệu của Thời Ngọc Thao, gương mặt trắng trẻo bỗng chốc không nhịn được ửng hồng, cô lễ phép chào hỏi Thời Tuấn Đình và ông cụ Thời: “Chào ông Thời, chào bác Thời.”
“Tốt tốt tốt.” Ông cụ Thời nghe thấy Đường Du Nhiên chào vội vàng đáp lại, ông ấy nhìn hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên rồi nói tiếp: “Ngọc Thao, Du Nhiên, nếu hai đứa đã quyết định rồi, vậy đợi vài ngày nữa tìm người xem ngày lành tháng tốt tổ chức lễ cưới đi.”
“Vâng ông nội, con cũng định như vậy.” Thời Ngọc Thao nói xong lại càng nắm chặt tay Đường Du Nhiên hơn, ánh mắt đắm đuối nhìn Đường Du Nhiên.
Mọi người nói chuyện một lúc đã đến giờ cơm, chú Dương dặn dò nhà bếp chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn đẹp mắt.
Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên cùng với Du Thanh Uyển ở lại nhà cũ nhà họ Thời thêm một đêm, đến hôm sau ba người mới cùng nhau rời đi.
Thời Ngọc Thao đưa Du Thanh Uyển về biệt thự ở vùng ngoại ô phía Tây trước, sau đó mới về sơn trang Đế Đình với Đường Du Nhiên.
Bây giờ chuyện của ông cụ Thời và Thời Tuấn Đình tạm thời đã không sao, nhưng tài sản hiện tại của tập đoàn Thời Thị vẫn bị đóng băng, bây giờ người của tòa án và bộ công thương vẫn đang điều tra.
Số tiền bồi thường cho người chết và người bị thương trong dự án khách sạn Hoàng Hậu cũng chưa giải quyết xong.
Sau khi Thời Ngọc Thao đưa Đường Du Nhiên về sơn trang Đế Đình, anh lại vội vàng quay về tập đoàn Thời Thị.
Thời Ngọc Thao vừa đến phòng làm việc, điện thoại trong phòng làm việc đã lập tức vang lên.
Thời Ngọc Thao lướt qua dãy số trên màn hình điện thoại, là một dãy số lạ.
Thời Ngọc Thao nghe điện thoại, bên tai lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Cậu Thời, vẫn khỏe chứ.” Giọng nói u ám bẩm sinh của Aker chợt vang lên.
“Có gì nói thẳng!” Giọng điệu Thời Ngọc Thao lạnh lùng, không hề nể nang gì nói.
“Tôi nghe nói Thời Tuấn Đình và ông cụ Thời đã về nhà rồi, chúc mừng nhé.”
Thời Ngọc Thao nghe Aker nói xong, vẻ mặt lập tức u ám, giọng điệu cũng nặng nề gằn từng câu từng chữ: “Aker! Tôi cảnh cáo anh một câu! Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi! Đừng hòng động đến người nhà tôi! Nếu không thì Thời Ngọc Thao tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Aker nghe Thời Ngọc Thao cảnh cáo nhưng lại không thấy sợ chút nào, trái lại còn bật cười đáp: “Cậu thời, tôi cũng đã nói rồi, tất cả những người thân thiết bên cạnh cậu, tôi sẽ không tha cho một ai!”
“Nếu không thì làm sao cậu Thời có thể cảm nhận được đau lòng là cảm giác như thế nào chứ!”
“Cậu Thời, bây giờ cuộc chiến giữa hai chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi, chuẩn bị cho kỹ đi, tiếp theo vẫn còn trò vui để xem đó!”
Aker vừa dứt lời đã cười to rồi cúp máy.
Thời Ngọc Thao nghe xong nổi giận đùng đùng đấm mạnh lên bàn.
Cùng lúc đó, Aker bên kia lúc này đang ăn tối với An Lâm.
Vừa rồi lúc Aker gọi điện thoại cho Thời Ngọc Thao, An Lâm ở bên cạnh cũng nghe thấy, bây giờ thấy Aker cúp máy, cô ta bèn mỉm cười đầy ẩn ý nói với Aker: “Aker, tiếp theo anh định làm thế nào?”
Nói xong không đợi Aker trả lời, An Lâm lại nói tiếp: “Bây giờ Thời Tuấn Đình và ông cụ Thời đã về nhà an toàn rồi, Thời Tuấn Đình chỉ bị phạt tạm thời đình chỉ công tác, không chừng lúc nào đó lại được phục chức.”
Aker nghe xong ánh mắt nặng nề, nơi sâu thẳm trong đôi mắt chợt hiện lên vẻ hung ác, trong lòng Aker cũng biết rất rõ, bây giờ Thời Ngọc Thao đã có đề phòng, anh ta muốn làm gì đó cũng rất khó.
Nhưng bây giờ Aker cũng không định làm những chuyện đó với Thời Ngọc Thao nữa.
Suy nghĩ một lát Aker lạnh lùng nhếch khóe môi lên, ánh mắt nhìn về phía An Lâm nói: “An Lâm, bây giờ người Thời Ngọc Thao quan tâm nhất là ai?”
An Lâm nghe Aker nói xong, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt đáng ghét của Đường Du Nhiên.
Vẻ mặt An Lâm bỗng chốc lạnh lùng hơn, cô ta nhìn Aker nói: “Trừ mẹ của Thời Ngọc Thao ra, bây giờ người Thời Ngọc Thao quan tâm nhất có lẽ là Đường Du Nhiên!”
“Đường Du Nhiên?” Aker nhắc lại cái tên này một lần nữa, nụ cười trên khóe môi càng rõ rệt hơn.
An Lâm thấy nụ cười đó của Aker, cô ta chợt rùng mình một cái.
An Lâm không nhịn được nhìn Aker nói: “Anh muốn ra tay với mẹ của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên sao?”
Nói xong An Lâm lại gật gù nói với Aker: “Không được đâu, bên cạnh mẹ của Thời Ngọc Thao luôn có vệ sĩ riêng bảo vệ, bây giờ bên cạnh Đường Du Nhiên sợ là cũng có người bảo vệ, anh muốn ra tay cũng không được đâu.”
Aker trong lòng đã có dự định sẵn nhướng mày nhìn An Lâm nói: “Sao lại không thể được chứ? Chỉ cần là người thì cũng sẽ có lúc lơ là cảnh giác! Cũng sẽ tìm được cách thôi!”
Nói xong Aker giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó nói với An Lâm: “Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cô về khách sạn.”
Sau khi Aker đưa An Lâm về khách sạn, anh ta lập tức gọi Rayder đến dặn dò: “Rayder, bây giờ cậu sai người đến đi điều tra tất cả những người có quan hệ thân thiết với mẹ Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên hết một lượt, càng nhanh càng tốt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT