Thời Ngọc Thao nhìn bộ dạng bối rối của Đường Du Nhiên có chút dở khóc dở cười, anh bóp nhẹ chóp mũi Đường Du Nhiên, sau đó nhướng mày rồi nhìn cô và nói: “Sao thế? Đường Du Nhiên, hồn vía em để đâu mà ngồi thẫn thờ nãy giờ vậy? Đừng quên là em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi đó nha, cơ mà… Chắc không phải giờ em đang hối hận đâu ha?”

Thời Ngọc Thao cố ý nhấn mạnh câu sau.

Nghe vậy, Đường Du Nhiên cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Khi bắt gặp ánh mắt đầy thâm thúy của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên bất giác vội lắc đầu với Thời Ngọc Thao, rồi nhanh chóng giải thích: “Khôn-g… Không phải… Chỉ… Chỉ là em đang suy nghĩ liệu giờ có phải còn quá sớ-mm… “

Đường Du Nhiên còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Thời Ngọc Thao ngắt ngang: “Muộn rồi, không còn sớm chút nào hết á, anh còn đang muốn nắm tay em lên phường làm giấy kết hơn ngay và luôn đây này, để em vĩnh viễn là của anh, tốt nhất là mãi mãi không thể thoát khỏi anh! ”

Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói vậy, khóe môi không khỏi bật cười, trong lòng cảm thấy ngập tràn hạnh phúc của dư vị ngọt ngào.

Đường Du Nhiên còn chưa kịp đáp, Thời Ngọc Thao đã siết chặt lòng bàn tay đang nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên với ánh mắt sâu xa rồi nói tiếp: “Du Nhiên, em đừng căng thẳng, cha với ông anh dễ thương tốt tính dữ lắm, anh thích em thì chắc chắn họ cũng sẽ thích em thôi.”

Nghe những lời của Thời Ngọc Thao, tâm trạng Đường Du Nhiên vốn sắp căng như dây đàn bỗng chốc hoá nhẹ tựa lông hồng.

Thời Ngọc Thao là vậy đó, anh luôn có một ma lực thần kỳ, chỉ với một câu nói, anh đã có thể dễ dàng khiến Đường Du Nhiên cảm thấy an lòng.

Bàn tay bé nhỏ của Đường Du Nhiên vẫn đang bị Thời Ngọc Thao nắm chặt bèn trở tay nắm chặt lấy bàn tay anh, cô nghiêm túc gật đầu với Thời Ngọc Thao.



Đúng vậy, khoảnh khắc cô đồng ý lời cầu hôn của Thời Ngọc Thao, trái tim của Đường Du Nhiên đã nói cho cô biết đây chính là câu trả lời chân thật nhất, cô luôn muốn kết hôn với Thời Ngọc Thao, muốn cùng Thời Ngọc Thao sống đến đầu bạc răng long, cô muốn mãi ở bên Thời Ngọc Thao và muốn cùng anh sinh ra những nhóc tì bé bỏng đáng yêu.

Thấy Đường Du Nhiên gật đầu đồng ý, Thời Ngọc Thao mới dám nở nụ cười hơi muộn, đó là nụ cười hạnh phúc hệt như một đứa trẻ, như thể sợ rằng Đường Du Nhiên sẽ đổi ý, anh vội nhìn Đường Du Nhiên rồi nói tiếp: “Em hứa rồi đó nha, không được đổi ý đâu đó!”

“Ừm, em sẽ không đổi ý.” Đường Du Nhiên mỉm cười và gật đầu nghiêm túc khẳng định với Thời Ngọc Thao lần nữa.

Vừa dứt lời, Đường Du Nhiên đã bị Thời Ngọc Thao nâng lấy khuôn mặt và hôn thật sâu lên má.

Đường Du Nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao đang ngay trước mắt mình, trái tim bị đường mật lấp đầy khiến khóe môi không khỏi cong lên, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vươn hai tay ôm lấy cổ anh và chủ động đáp lại nụ hôn của Thời Ngọc Thao.

Hai người bỏ mặc cảm nhận của hội (độc giả) FA xung quanh mà trao cho nhau nụ hôn nồng say đậm sâu và chất đầy tình cảm.



Sau khi kết thúc, hơi thở của cả Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đều trở nên loạn nhịp.

Đôi môi Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao hôn đến hơi đỏ và sưng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vốn có của cô hiện lên một màu hồng quyến rũ, thậm chí khóe mắt cũng ánh lên sắc đỏ mị hoặc.

Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ quyến rũ của Đường Du Nhiên, yết hầu gợi cảm của anh không ngừng trượt lên xuống, đôi mắt thâm thúy vốn có bỗng tối lại vài phần.

Nếu không phải giờ vẫn chưa phải lúc, Thời Ngọc Thao đã đè tiểu yêu tinh Đường Du Nhiên lúc nào cũng dụ hoặc lòng người này xuống rồi chén sạch.

Nhưng bây giờ, Thời Ngọc Thao chỉ có thể lén hít thở sâu, cố gắng kìm nén d*c vọng đang không ngừng sôi sục.

“Cậu chủ, cô Đường, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa rồi.” Giọng nói cung kính của dì Linh trong phòng khách yên tĩnh bỗng vang lên.

Đường Du Nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng đáp lại.

Thời Ngọc Thao cũng bình tĩnh lại, anh dắt tay Đường Du Nhiên vào phòng ăn.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Thời Ngọc Thao đưa Đường Du Nhiên đến công ty của cô như thường lệ, xong mới lái xe trở về tập đoàn Thời Thị.

Hôm qua Thời Ngọc Thao không đi làm, nên tất cả công việc đều dồn hết vào hôm nay, anh vô cùng bận rộn.

Ngay khi Thời Ngọc Thao bước vào công ty và trở lại phòng chủ tịch, Ứng Hạo Vũ đã vội vàng gõ cửa và đi vào với một chồng tài liệu trên tay.

Cả chồng tài liệu ấy đều đang chờ Thời Ngọc Thao ký duyệt.

Thời Ngọc Thao cầm lấy đống tài liệu mà Ứng Hạo Vũ đưa cho và xem xét nghiêm túc.

Ứng Hạo Vũ đứng đợi bên cạnh, Thời Ngọc Thao cảm thấy có gì cần sửa đổi đều nói trực tiếp với Ứng Hạo Vũ.

Vừa xem vừa nói, mãi đến một giờ sau Thời Ngọc Thao mới xử lý xong đống tài liệu tồn đọng.

Thời Ngọc Thao đặt bút ký xuống, di chuyển cổ tay thì cảm thấy hơi đau nhức, anh nhìn Ứng Hạo Vũ và nói: “Được rồi, đem mấy tài liệu này xuống dưới đi, sửa mấy chỗ cần sửa xong thì mang lên cho tôi xem.”

Ứng Hạo Vũ nghe vậy bèn kính cẩn đáp lại, sau đó vội liếc nhìn chồng tài liệu cậu ta vừa mang lên.

Sự kinh ngạc trong lại càng thêm lớn mạnh, cậu ta lặng lẽ nhìn Thời Ngọc Thao với chút gì đó không chắc chắn cùng nghi hoặc. Ôi trời đất ơi! Chắc bữa nay mặt trời mọc hướng Tây rồi quá!

Từ lúc Ứng Hạo Vũ mới bước vào, cậu ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị phê bình, nhưng kết quả thì chả có gì cả, vậy mà lại là lần đầu tiên cậu Thời không phê bình cậu ta!

Phải biết rằng từ trước tới nay Thời Ngọc Thao vẫn luôn là người cực kỳ nghiêm khắc và thận trọng trong công việc!

Nói đến công việc, Thời Ngọc Thao vẫn luôn không thể chấp nhận thấy lẫn một hạt cát, cũng không cho phép có chút khuyết điểm nào trong công việc.

Đó là lý do tại sao Thời Ngọc Thao không những bắt những người đưa anh xem bản kế hoạch khiến anh không hài lòng về làm lại, mà còn nổi cáu và dạy những người đó một bài học.

Đây là lần đầu tiên Thời Ngọc Thao không nổi giận hay chửi một trận trong khi bản kế hoạch vẫn còn khuyết điểm anh không hài lòng và bị anh bắt phải làm lại!

Nhớ lại, Ứng Hạo Vũ lẳng lặng nhìn về phía Thời Ngọc Thao từ xa, chỉ thấy lúc này Thời Ngọc Thao đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình. Cũng không biết là anh đang nghĩ tới cái gì mà khoé môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Ứng Hạo Vũ thấy mà kinh ngạc đến tròn xoe hai mắt. Trời ạ, bữa nay cậu Thời gặp chuyện gì vui mà tâm trạng tốt thế không biết!

Nghĩ đến, ánh mắt Ứng Hạo Vũ vô thức nhìn theo hướng nhìn của Thời Ngọc Thao, và dễ dàng thấy rằng Thời Ngọc Thao đang đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út!

Hơn nữa nhìn vào kiểu dáng thì có thể thấy đây là nhẫn đôi.

Nhớ lại thì hôm qua cậu Thời cố ý nghỉ làm, mà trùng hợp thay hình như hôm qua lại còn là Valentine, Ứng Hạo Vũ lập tức nhảy số!

Thế chắc hôm qua cậu Thời cầu hôn thành công rồi! Chẳng trách tâm trạng hôm nay lại tốt như vậy!

Đúng là trời có sập cũng không thể ngờ, bởi ông bà ta nói đâu có sai đâu ‘kẻ cắp sẽ gặp bà già’, một cậu Thời cao cao tại thượng cuối cùng lại bị cô Đường thuần phục, thậm chí còn khiến cậu Thời cam tâm tình nguyện dấn thân vào hôn nhân lao lý.

Ứng Hạo Vũ còn đang suy nghĩ thì tiếng ho giả của Thời Ngọc Thao bất chợt vang lên trong văn phòng yên tĩnh.

Nghe vậy, Ứng Hạo Vũ lập tức hoàn hồn cũng như kiềm lại biểu hiện kỳ lạ trên mặt, và vội nhìn về phía Thời Ngọc Thao.

Sau đó thấy Thời Ngọc Thao che miệng giả bộ ho hai tiếng, sẵn tiện hỏi Ứng Hạo Vũ: “Cơ mà… Ứng Hạo Vũ, cậu thấy trang phục của tôi bữa nay sao?”

Ứng Hạo Vũ nghe Thời Ngọc Thao nói vậy thì đứng hình mất chục giây, cậu ta nhìn Thời Ngọc Thao bằng ánh mắt không thể tin được. Nếu không phải Thời Ngọc Thao vừa mới xử lý đống tài liệu kia xong thì chắc Ứng Hạo Vũ đã tưởng Thời Ngọc Thao này là Thời Ngọc Thao fake rồi!

Phải biết rằng từ trước tới nay cậu Thời đều sẽ không bao giờ để ý đến mấy cái tiểu tiết như thế!

Tuy nhiên, nghe Thời Ngọc Thao nhắc khéo vậy, Ứng Hạo Vũ mới đột nhiên phát hiện ra hôm nay Thời Ngọc Thao mặc một bộ âu phục mới.

Thân là trợ lý đặc biệt của Thời Ngọc Thao, có rất nhiều chuyện sinh hoạt đều do một tay Ứng Hạo Vũ xử lý.

Chẳng hạn, những bộ quần áo mà trước đây Thời Ngọc Thao mặc đều là những bộ đồ do Ứng Hạo Vũ đặc biệt đặt các chuyên gia thiết kế âu phục thủ công bên Pháp may.

Ứng Hạo Vũ nhớ rất rõ là sẽ không có tên bất kì nhãn hiệu nào xuất hiện trên những bộ âu phục đặt may ở Pháp, nhưng thay vào đó tên viết tắt của khách hàng sẽ được khắc đặc biệt trên khuy măng sét của âu phục.

Và bộ âu phục hôm nay Thời Ngọc Thao mặc không có tên viết tắt của anh trên khuy măng sét.

Trong lòng Ứng Hạo Vũ đã đoán được phần nào, thấy Thời Ngọc Thao vẫn đang chờ câu trả lời của mình, Ứng Hạo Vũ vội định thần lại và nói với Thời Ngọc Thao: “Bộ âu phục bữa nay cậu Thời mặc đẹp xuất sắc.”

Thời Ngọc Thao nghe câu trả lời của Ứng Hạo Vũ thì hài lòng gật đầu, ngay sau đó anh nhìn Ứng Hạo Vũ một cách khoe khoang và nói: “Tôi cũng nghĩ là mặc rất đẹp, nói nào ngay bộ này là quà Valentine hôm qua Đường Du Nhiên tự tay chọn cho tôi ấy mà.”

Nghe vậy, Ứng Hạo Vũ giật giật khóe môi, cậu ta sốc tận nốc, ai mà ngờ mới không đề phòng có tý đã bị Thời Ngọc Thao ép ăn cơm choá.

Ứng Hạo Vũ cảm thấy trái tim như vỡ nát, một con cẩu độc thân vốn đã sống không dễ dàng, công việc ngập mặt cũng chẳng tính là bao. Nhưng có ai mà ngờ… Khốn đốn là thế lại còn bị cấp trên nhồi nhét cơm choá!

Thời Ngọc Thao khoe cho đã xong lại nghĩ đến chuyện của Aker, nụ cười trên mặt anh chợt lắng xuống, anh nhìn Ứng Hạo Vũ và hỏi: “À mà, bên phía Aker có động tĩnh gì không?”

Ứng Hạo Vũ vội cung kính đáp: “Tạm thời không có hành động gì mới, chẳng qua vài ngày trước Aker với cô An Lâm có mời vợ chồng Thẩm Khánh Huy ăn cơm.”

Thời Ngọc Thao vẫn luôn cho Ứng Hạo Vũ phái người âm thầm theo dõi động tĩnh của quả bom hẹn giờ Aker.

Thời Ngọc Thao nghe vậy không khỏi nhíu mày, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, Aker đột nhiên mời vợ chồng nhà họ Thẩm ăn cơm làm gì?

“Có thể Aker muốn làm ăn với Thẩm Khánh Huy nên mới mời nhà họ ăn cơm. Mà chắc chưa thành đâu, cũng mấy ngày rồi mà giờ vẫn chưa thấy bên Thẩm Khánh Huy có động tĩnh gì cả.”

Thời Ngọc Thao khẽ gật đầu, anh nhìn Ứng Hạo Vũ và nói: “Ừm, tôi biết rồi, cậu tiếp tục phái người theo dõi Aker, có điểm bất thường lập tức báo cho tôi. Phía Thẩm Khánh Huy với An Lâm cậu cũng phái người theo dõi đi, cẩn thận không được đánh rắn động cỏ!”

“Vâng, tôi hiểu rồi!” Ứng Hạo Vũ cung kính đáp, sau đó rời khỏi phòng chủ tịch.

Nhưng mới một buổi sáng, toàn bộ nhân viên trên dưới của tập đoàn Thời Thị đều đã phát hiện ra hôm nay chủ tịch của họ có vẻ rất vui, thậm chí lúc họp còn không thèm tức giận với mấy người phải làm lại bản kế hoạch.

Tiếp sau đó, mọi người lại phát hiện ra trên tay chủ tịch họ có một chiếc nhẫn cưới.

Nghĩ lại thì tâm trạng chủ tịch hôm nay tốt như vậy, nguyên nhân có lẽ là vì chiếc nhẫn cưới này, mọi người đột nhiên cảm thấy vô hình chung đã bị đút một bát cơm choá siêu to khổng lồ.

Các đồng nghiệp nữ chưa lập gia đình đau lòng không thôi, ai cũng đoán rằng không bao lâu nữa tập đoàn Thời Thị sẽ nghênh đón nữ chủ nhân mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play